CHƯƠNG 13
Cơn mưa đi qua để lại sự ẩm ướt cùng lạnh lẽo bao trùm cả không gian.
Sự yên ắng cũng bao trùm lên căn phòng có hai hơi ấm của hai con người.
Buổi cơm tối vẫn được diễn ra, chỉ là không còn có quá nhiều tiếng cười đùa và trêu chọc lẫn nhau, chỉ có những tiếng thở đều cùng những giọt nước mắt lặng lẽ rơi cùng trái tim nhói đau.
Nhi khóc còn Minh thì lặng lẽ mà đau lòng, trái tim của Minh có lẽ đã biết thế nào là đập cho tình yêu, và tình yêu lần này day dứt và tha thiết hơn Minh nghĩ. Ở Nhi là một sự tinh tế đến cảm phục, cô ấy xinh đẹp nét đẹp của sự trong sáng và hồn nhiên. Cô ấy sâu sắc bằng những kinh nghiệm mình đã từng trãi và cô ấy kiên cường vì cuộc sống lắm gian truân này. Biết đi đâu để tìm được một người có thể đánh động được cảm xúc cùng chạm đến trái tim của Minh như cô ấy đây.
Sự lạnh lùng trong lời nói và kiên quyết trong âm điệu của Nhi làm Minh cũng cảm thấy thoáng sợ hãi, không nghĩ Nhi cũng có lúc làm Minh sợ.
Cuối cùng thì Nhi cũng đã mở cửa cho Minh bước vào, nhìn Nhi rồi Minh chợt hiểu, đối với Minh, Nhi vẫn còn rất rộng lượng.
“phụt”
Ánh đèn cũng chợt tắt.
“ầm”
Kèm theo là tiếng sét đánh chói tai.
Vội vàng bật điện thoại rồi giữ nhanh lấy Nhi trước khi cô ấy ngã, Minh cũng không ngờ Nhi lại phản ứng mạnh hơn cả hôm qua như vậy.
Bàn tay lại tìm lấy bàn tay không cần phải quá gấp gáp, cũng không cần phải quá vội vàng mà là sự tự nhiên đến trùng hợp.
Vẫn dúi vào lòng của Minh, Nhi rất sợ, cô nói trong nghẹn ngào.
Nghe giọng nói nấc lên của Nhi, lòng Minh chợt nhói, lại là sự xót xa và đau lòng. Minh vuốt nhẹ tóc của Nhi rồi hôn lên mái tóc suông mềm đó.
Chẳng biết nên nói gì Minh chỉ còn biết ôm chặt lấy Nhi như là chia sẽ như là bảo ban. Minh biết giờ mình có nói gì cũng vô ích vì Nhi đang không được ổn định tinh thần, vốn dĩ Minh đừng nên giấu cô ấy.
Ngẩng nhìn Minh, dù màn đêm có tối tăm thế nào thì Nhi vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt bừng sáng và tươi đẹp của chị ấy. Đúng với cái tên Khiết Minh, Nhi cảm thấy bên cạnh Minh quả là điều tuyệt vời mà từ trước đến giờ cô không biết được.
Hơi thở nhè nhẹ và đều đặn của Nhi cho Minh biết, cô ấy đã chìm vào giấc ngủ. Khi không có ánh sáng mà chỉ là màn đêm hình như nỗi sợ hãi cũng làm con người ta trở nên mệt mỏi và yếu đuối hơn. Tuột người xuống giường Minh nhẹ nhàng mà ôm lấy Nhi, Minh không nỡ buông tay, Minh không muốn cô sẽ tỉnh giấc. Có thể đây là lần đầu mà Minh được ôm chặt Nhi thế này, hơi thở, hơi ấm và cả những gì trên người cô ấy đều làm Minh cảm thấy dịu lòng, thoải mái và ấm áp hơn. Có lẽ đây là duyên tiền định nhưng còn nợ thì Minh không thể nói trước được “ngủ ngon, Linh Nhi”.
Khẽ mỉm cười, trong giấc mơ Nhi thấy Minh và cô cùng nhau chạy trên cánh đồng cỏ bạt ngàn hoa dại, khung cảnh thật tươi sáng và bình yên. Cô lại thấy Minh cười với cô, cô cũng thế vẫn dành cho Minh những nụ cười tươi đẹp nhất, cả hai lại nắm chặt tay nhau, ánh mắt trao nhau thay cho lời nói.
Bình minh hé dạng, mọi vật lại tiếp tục một ngày mới. Cuộc sống hối hả đến mức chẳng ai có thời gian để dừng lại mà nhìn về phía sau chăng.
Nhìn qua khung cửa sổ, Xuân Ngân cười buồn, cô cười cho chính cuộc đời của mình, cho số phận mà mình đang mang. Chuyến công tác dài đến những miền quê xa xôi lần này giúp cô bình tâm hơn rất nhiều. Sự nặng trĩu suy tư về mặt tình cảm không còn làm cô trở nên ngột ngạt hơn nữa, có lẽ những lời khuyên của Khiết Minh không hề thừa đối với cô. Nhìn bức ảnh trên bàn cô nhẹ tay chạm vào khuôn mặt thanh tú với nụ cười hiền lành của một người con trai, cả 3 người trong ảnh rất vui vẻ với nhau. Và những nụ cười ấy biết khi nào mới có thể lấy lại được.
Đúng với những gì vốn dĩ nên diễn ra, Khiết Minh chở Linh Nhi về nhà của Đức Thiện. Hành trang mang đi chỉ là vài bộ quần áo mới mà Minh đã mua cho Nhi, còn lại chiếc giỏ thì vẫn được Minh cất cẩn thận trong tủ. Minh đưa cho Nhi một chiếc ba lô của mình. Ngày cô ấy đến quần áo chỉ còn lại vài bộ sử dụng được, còn lại thì đều bị rách đi, không phải vì sự rách rưới mà vì đã có người cố tình làm như vậy.
Cho xe vào trong, Minh cởi nón bảo hiểm giúp Nhi rồi mỉm cười trấn an.
Gật nhẹ đầu Nhi xuống xe không quên cười với Minh một cái.
Từ xa Thiện đã nhìn thấy tất cả biểu hiện của hai người vừa vào, trong anh bây giờ là những nhiều cảm xúc đan xen khó diễn tả thành lời. Hắng giọng để Minh và Nhi biết đến sự hiện diện của minh, Thiện nói.
Gật nhẹ đầu Nhi cũng đi trước, còn định gọi Minh thì cô từ bỏ. Ánh mắt của Minh nhìn Thiện cũng cho cô biết đó là sự thất vọng đến nhường nào. Cô nghĩ Minh và Thiện cần không khí riêng nên cô cũng tế nhị mà vào trong trước.
Cũng đâu phải là vô tâm mà Thiện không nhìn ra được điều gì từ ánh mắt của Minh. Nhưng anh đang nghĩ Minh chẳng cần phải có biểu hiện đó vì vốn dĩ người nên thất vọng là anh mới phải.
Không nghe Thiện nói gì, ánh mắt của cậu ấy lại cứ gay gắt, Minh cũng chẳng muốn mọi chuyện tệ hơn nên im lặng mà cũng vào trong nhà.
Bên trong bà My cùng bà Hiền đã ngồi chờ sẳn.
Nhi cũng đang rót nước mời mọi người.
Còn Hòa Mỹ thì cứ xem Nhi như kẻ thù, gác chéo chân cô ấy cứ nhìn Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nghe Minh nói mà Nhi càng giận, Minh giấu việc đã biết cô, cô còn chưa tính sổ.
Có chút lúng túng nhưng Hòa Mỹ vẫn ương ngạnh.
Thấy tình thế căng thẳng Nhi nhướn người định nói gì đó.
Nhưng Minh đã ngăn chặn lại kịp thời.
Biết ngay là Thiện sẽ phản ứng nên Minh không muốn Nhi lại bị Hòa Mỹ thành kiến hơn khi nói đỡ cho cô ấy. Dù Minh biết Nhi chẳng làm gì sai cả.
Tức thật sự, Thiện không nghĩ Hòa Mỹ sẽ nói như vậy.
Đúng là uy quyền và cách xử trí khéo léo lấy lui thành tiến của chủ tịch Hòa My. Bà không muốn mọi người mất hòa, nếu bà và bà Hiền hay cả Đức Thiện làm quá căng thì Hòa Mỹ chắc chắn sẽ nghĩ tiêu cực hơn, lúc đó mọi chuyện sẽ gay go hơn và người thiệt thòi cũng chỉ là Linh Nhi.
Nếu Hòa Mỹ là sự ganh ghét và uất ức thì Đức Thiện lại là nỗi buồn không tên.
Trước khi cùng Nhi lên thẳng cầu thang Minh không quên nhìn sang Thiện, Minh biết bạn mình chắc rằng đang rất buồn lòng nhưng Minh cũng có lý lẽ riêng và tình cảm riêng. Dù bây giờ Minh không thừa nhận thì lòng của Minh cũng đã sớm thừa nhận tình cảm này, chỉ đành im lặng thế này. Nhưng khi nhìn sang Linh Nhi và bắt gặp nụ cười xinh đẹp và ấm áp của cô ấy thì Minh lại cảm thấy có lỗi.
Đứng lên, Minh nghĩ, nếu đã biết Nhi về và có sự yêu thương từ mọi người như vậy thì Minh cũng an tâm. Đến lúc rời khỏi rồi.
Xoay lại nhìn Nhi, Minh khẽ vuốt mái tóc mà mình đã có cơ hội hôn lên, mỉm cười Minh nhỏ giọng.
Giữ chặt hai vai của Nhi, Minh cố gắng trấn an cô.
Và theo Nhi thì đây là nụ cười gượng ép xấu nhất từ trước đến giờ cô thấy.
Cố gắng không khóc, Nhi biết chỉ cần là cạnh Minh thì con người cô lại bộc lộ mọi thứ, từ yếu đuối đến mạnh mẽ, cô không muốn trở nên yếu đuối và nhận thêm sự thương hại nào từ Minh. Cô biết trái tim mình muốn gì nhưng dường như lí trí cũng đang bắt cô phải làm điều ngược lại, cũng là điều Minh muốn.
Cổ họng nghẹn đắng, môi cứ mấp máy, Minh chẳng biết nên dùng từ ngữ nào, luyến tiếc rồi xoay người Minh đi thật nhanh lại cánh cửa. Minh biết lúc này đây mình bước ra khỏi căn phòng này, cũng đồng nghĩa mình đã tự tay khép lại cánh cửa yêu đương của chính bản thân mình. Minh không muốn là người cao thượng, Minh chỉ muốn ích kỉ mà giữ lấy Nhi, nhưng mà cuộc đời sao lại nhiều cái muốn như vậy.
Không nhìn cũng không gọi Nhi chờ cho cánh cửa được đóng lại thì phịch người xuống giường, cô ôm chặt trái tim mình. Có lẽ cô đã nhận ra được tình cảm của mình từ đây, bây giờ, trái tim nhỏ bé của cô đau quá, đau đến nghẹn uất.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)