CHƯƠNG 7
Sáng, trụ sở chính của Hưng Thịnh cứ như náo động cả lên. Mọi người ai nấy đều nghiêm chỉnh hơn thường ngày, nhân viên tại Hưng Thịnh là những người không chỉ có chuyên môn mà còn có kỉ luật cao. Hôm nay họ càng làm hơn thế, chủ tịch của Hưng Thịnh là bà Trịnh Hòa My cũng là bà nội của Đức Thiện cùng Hòa Mỹ. Bà rất thương cháu gái của mình, từ nhỏ Hòa Mỹ đã chịu bạo bệnh nên rất được gia đình yêu thương và luôn chìu theo ý của cô. Nhưng cũng vì vậy và vì tính tình ngang bướng cùng sự ngang ngược vốn có của mình mà Hòa Mỹ càng lúc càng làm mọi người không hài lòng, và có khi còn gây ra họa lớn.
Trong phòng Hiền tổng, cô con gái của bà đang làm nũng đến mức bà không chịu được, nó đã làm sai vậy mà còn quay lại đỗ lỗi cho người khác. Càng lúc càng quá quắt khiến bà vừa khó xử lại vừa đau lòng. Bà luôn nghĩ là do mình đã quá nuông chiều cô.
Đức Thiện ngồi cạnh bên cũng chẳng nói gì, anh cũng rất thương em gái nhưng Hòa Mỹ càng lúc càng không thể chấp nhận được, anh lần này chỉ có trách phạt chứ không có bênh vực.
Xoay mặt đi chỗ khác để khỏi yếu lòng bà Hiền cứng rắn.
Cương mắt Hòa Mỹ vẫn khăng khăng không phải mình sai.
Ba Hòa My bước vào, ánh nhìn không hài lòng với cháu gái của mình.
Chẳng nói gì Đức Thiện muốn rời khỏi đây, anh rất muốn lên tiếng nhưng có nội anh không thể, vì anh biết nội thương Hòa Mỹ rất nhiều. Chỉ có thể an tâm vì nội là người nói lý lẽ.
Thở dài nhìn cháu gái, bà My lắc đầu.
Trề môi Hòa Mỹ vẫn không sợ, cô gác chân.
Nhìn mẹ mình, Mỹ giận dỗi.
Nhìn đứa con của mình thế này người làm mẹ như bà Hiền quả là thật đáng trách và đau lòng mà.
Đang đi về hướng phòng tổng giám đốc thì bị ai đó va phải, Khiết Minh còn chưa hiểu chuyện gì thì đã nghe tiếng lầm bầm của ai đó. Nhíu mày Minh biết người vừa va phải mình là Hòa Mỹ, cô ấy giận quá nên cũng chẳng nhận ra Minh. Mà cô ấy vừa nói gì ấy nhỉ. Nghĩ gì đó rồi Minh lắc đầu, cùng là con gái mà Minh nghĩ cái sự đố kị của mình bị cá sấu ăn mất rồi. Hôm nay, Minh đến trước là thăm bà My cùng bà Hiền, sau là cũng báo cáo một chút vài vấn đề cần thiết. Minh cũng muốn tan ca sớm để về nhà.
Vội vã chạy ra ngoài để xem là ai khi nghe tiếng mở cửa, Nhi lo lắng khi giờ này rồi mà Minh chưa về, đúng như Minh nói mấy hôm nay Minh rất bận, cứ đi sớm về khuya, nhưng hôm nay ngoại lệ. Mấy ngày nay hi hữu lắm cũng chỉ ăn sáng cùng nhau và may mắn hơn thì tối được chào một câu rồi chúc ngủ ngon. Cô cảm thấy buồn về điều đó, cô muốn được nói chuyện cùng Minh nhiều hơn, cô thích nghe Minh nói và thích được nhìn thấy Minh cười với mình.
Cười gượng Minh khoát tay rồi cởi giày.
Ngoài đây, Nhi hụt hẩng, cô đóng cửa rồi buồn bả lại ghế ở phòng bếp để ngồi. Nhìn cơm và những món ăn trên bàn cô lắc đầu, Minh lại không ăn với cô. Tại sao lại có sự khác biệt như vậy, nếu xem cô là người xa lạ thì ngay ban đầu Minh đừng cởi mở với cô.
Đóng cửa phòng tắm Minh lau khô tóc rồi leo lên giường. Càng nghĩ càng thấy bản thân cũng đúng là người biết giữ lời. Nói ít gặp Nhi là ít gặp, nói sẽ không về nhà ăn cơm được là làm ngay. Cười buồn Minh lại nhắn tin cho ai đó rồi lấy cặp của mình ra xem. Lấy một túi đồ gì đó Minh nhìn ra ngoài hướng cửa, ánh mắt hụt hẩng và buồn bã của Nhi lúc nảy làm sao Minh không nhận ra được. Thái độ của Minh mấy ngày qua chẳng khác nào xem Nhi như người xa lạ, vậy mà ban đầu Minh còn nói đã xem người ta như thân thiết. Cái quái gì thế này.
Chợt cánh cửa cũng được mở ra, đằng sau cánh cửa là sự hốc hác của Minh, có thua gì Nhi, Minh cũng không thích cảm giác xa lạ mà chính Minh tạo ra này.
Xoay người Nhi cứ như đang nuốt ngược nước mắt vào trong, cô mỉm cười rồi kéo tay Minh lại bàn.
Thử hỏi làm sao người ta có thể chịu đựng mãi được, tự dưng đang quan tâm đang xem người ta như bạn giờ lại xem như xa lạ đến mức đáng ghét.
Ngồi vào bàn, Minh nhìn mấy món trên bàn ăn rồi tươi cười mà gắp lấy.
Nghe những lời này Minh mới thấy mình tệ vô cùng.
Ánh nhìn cùng giọng nói của Minh làm Nhi bị phuất phục, không hiểu sao cô lại nghe lời Minh đến thế.
Càng ăn Minh càng thấy mình thật ngốc, cơm ở nhà ngon như vậy mà không ăn, toàn ăn bánh mì khô ngoài đường. Tội dạ gì Minh phải trốn tránh Nhi chứ, tới đâu thì tới, Minh cũng đâu làm gì sai.
Nhìn Minh ăn ngon miệng như vậy, lòng Nhi thật sự rất vui, cô cũng cảm thấy cơm hôm nay rất ngon.
Có lẽ khi tâm trạng tốt hơn thì cơm dù khô thế nào cũng cảm thấy ướt át và ngon ngọt hơn nhiều.
Kết thúc bữa cơm tối Minh là người rửa chén, Minh cảm thấy có lỗi khi bỏ Nhi một mình suốt 1 tuần như vậy. Dù gì Minh cũng là chủ nhà mà.
Nhét gì đó vào túi áo khoác mỏng mặc ở nhà, Minh cười cười đáp.
Nhìn nét mặt của Minh có gì đó không được tự nhiên, tay thì cứ đặt ở phía sau, đây là hành động chứng tỏ Minh có giấu điều gì đó, cảm nhận của Nhi rất rõ ràng.
Nhưng Minh đã nhanh tay hơn, vội cho vào túi áo, Minh nhún vai tỏ vẻ không có gì rồi nhanh chóng rời đi.
Nhìn chiếc điện thoại trên tay Nhi không thể tin được lời của Minh nói, đây là hàng xách tay, đã có thời gian cô làm bên mảng về điện thoại khi còn là sinh viên, nhìn là cô đã biết, nhưng điều quan trọng là vì sao Minh lại nói dối cô.
Đưa tay chặn ngực Minh khóa chốt cửa, lấy chiếc hộp nhỏ từ túi áo ra, Minh cũng gỡ nó ra để xem rồi cười buồn.
Thế là chiếc tủ cũng được khóa lại, còn chìa khóa thì lại bị ném đi đâu đó, chán nản chán nản, thật là chán nản mà.
Còn Nhi thì là khó chịu và khó chịu, cô chẳng mở máy cũng chẳng dùng thử gì cả, cô cứ để yên đó. Ngày mai cô phải hỏi lại Minh mới được, chủ nhật vừa rồi Minh nói Minh đi đâu đó có việc cả ngày làm cô ở nhà buồn không có gì làm, có khi nào là vì Minh đi lấy cái này. Mà điện thoại thì lấy lúc nào chẳng được, Minh nói là đi gặp bạn, bạn nào mà đi cả ngày, chẳng lẽ Minh có người yêu. Không đúng, ở đây cùng Minh cũng được được nữa tháng cô cũng đâu thấy ai đến tìm Minh ngoài chị Xuân Ngân. Mà hôm qua chị ấy có ghé và nói là đi công tác xa rồi mà, vậy là ai, người đó có liên quan đến chiếc điện thoại này hay không.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)