Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 23

377 0 0 0

CHƯƠNG 23

Như đã lên kế hoạch ngay từ đầu người đàn ông đang ra sức giúp cho con gái của mình. Ông cũng chẳng biết việc làm của mình là đúng hay sai, nhưng hôm nay ông lại có một cuộc hẹn với người của Hưng Thịnh. Có vẻ phía bên đó đã điều tra ra ông. Ông tuy là người đứng ra mua lại cổ phần của Hưng Thịnh nhưng con gái của ông mới là chủ sở hữu thật sự, ông chỉ là người đại diện. Chi tiền cho con gái không có gì phải tiếc, ông chỉ tiếc tại sao vào hơn 20 năm trước ông không có nhiều tiền để con không phải xa mình. Nếu vậy thì giờ con của ông chắc rằng đã không hận ông.

Bước vào một nhà hàng cũng khá sang trọng, Minh cùng Thiện đang tìm nơi mà mình đã hẹn. Theo kế hoạch Thiện sẽ ngồi ở một bàn khác, còn Minh sẽ là người đi gặp người đàn ông đó. Trên danh nghĩa Minh là người điều tra theo chỉ thị của Thiện, và Minh sẽ hiểu người đàn ông này hơn Thiện.

  • Là ông ấy – khi nhìn thấy người đàn ông từ xe, Thiện vô cùng ngạc nhiên
  • Cậu quen ông ta sao? – cũng ngạc nhiên hỏi lại, Minh nhíu mày
  • Ông ấy là người đưa Xuân Ngân đến bệnh viện

Thì ra là vậy, trái đất này quả thật tròn, không gì mà lại gặp nhau khi không có chủ đích. Chủ đích của ông trời, của số phận có khi là do bản thân mình.

Vỗ vai Thiện, Minh khẳng khái đi về phía của người đàn ông.

  • Xin chào ông Đại, tôi là Khiết Minh trưởng phòng phát triển của Hưng Thịnh
  • Chào cô

Cả hai bắt tay cùng nhau, Khiết Minh thận trọng quan sát người đàn ông đứng tuổi và thành đạt phía trước. Nhưng sao trong ánh mắt của ông ấy lại có nỗi niềm chất chứa đến khó diễn tả.

Cũng như Minh, ông Đại đang bận đánh giá cô gái khẳng khái có khuôn mặt sáng lạn đối diên mình. Minh mặc sơ mi xanh, quần tây đen giày cũng đen thanh lịch, toát lên mình một cá tính mạnh mẽ và sự thông minh qua vầng trán cao.

Từ xa quan sát Đức Thiện thật không hiểu một người có vẻ hòa nhã và có chút gì đó hiền lành như ông Đại lại đang làm khó Hưng Thịnh. Không ngờ đằng sau vỏ bọc tưởng chừng bình thường đó lại là con người của tham vọng.

  • Tôi biết không phải cô Minh mời tôi đến là để thương lượng hay là xin tôi dừng lại mà là một việc gì đó quan trọng hơn – hớp một ngụm cà phê đắng ông Đại vào thẳng vấn đề

Vẫn điềm tỉnh, Khiết Minh mở lời.

  • Tôi đến là mạo phép muốn biết ông Đại cần gì ở Hưng Thịnh

Bật cười ông Đại thú vị nhìn Minh.

  • Cô đã biết hà cớ chi phải hỏi

Cười như không cười, Minh cũng uống một ngụm cà phê, cái đắng len lỏi vào khoang miệng nhưng lại ngọt nơi cuống họng. Minh nhớ Nhi từng nói với Minh cô ấy thích uống cà phê vì sự ngọt dịu đằng sau cái vị đắng gắt đến khó ưa, giống như Minh.

  • Ông muốn Hưng Thịnh

Gật nhẹ đầu rồi ông Đại nói lửng.

  • Cũng có thể là không?

Nhìn ông Đại hồi lâu, Minh đang nghiệm từng lời của ông ấy, phải chăng đằng sau ông ấy là một người khác nữa.

Chuyện gì cũng có thể xảy ra, ông Đại cũng là đang muốn cảnh báo Minh.

Khi thấy hai người đứng lên và bắt tay nhau, Đức Thiện cũng vội vã rời khỏi nhà hàng để tránh bị phát hiện. Buổi gặp gỡ xem ra không mấy khó chịu nhưng anh vẫn còn nhiều hiềm khích. Hưng Thịnh đang đứng trước nguy cơ bị lật đổ hay nói đúng hơn là có người đang muốn thâu tóm, rốt cuộc thì người đó có phải là ông Đại hay không, hay như Minh nói phải có ai đó phía sau ông ta.

Rời khỏi nhà hàng sau Thiện không lâu, Minh cứ nghĩ đến buổi nói chuyện khi nảy. Rõ ràng ông Đại là người khá hòa nhã và không giống người cậy quyền mà làm càn, ông ấy cũng cho thấy bản thân không thật tham vọng. Từng lời ông ấy nói, từng biểu hiện của ông ấy cứ cho Minh có cảm giác ông ấy có nỗi khổ riêng. Có khi nào là do Minh nghĩ quá nhiều hay không.

Lẳng lặng trên xe ông Đại vẫn còn thấy dáng Minh đang đứng đó, chắc là Minh chờ Thiện. Ông đã sớm biết điều đó theo thông tin của người khác báo. Nhìn Minh ông có cảm giác an tâm, ông biết phải làm sao khi ông là người giật dây nhưng không phải người quyết định. Ông biết rõ mọi chuyện nhưng lại cứ tiếp tay thế này thì liệu có đúng hay không.

  • Xin lỗi con – một lời xin lỗi thì thầm, cũng chẳng biết là xin lỗi ai

Chuẩn bị cho buổi chụp ảnh một mình, Linh Nhi cũng không biết là Thiện và Minh đi đâu, đã hai ngày hai người họ không xuất hiện ở công ty. Lại thêm việc Hòa Mỹ đang giận Minh về việc lần trước Minh lớn tiếng với cô ấy. Nhắc đến lần trước làm cô cảm thấy chán nản. Cô cũng chẳng biết vì sao Hòa Mỹ lại đối với cô như vậy.

Trở về công ty sau chuyến công tác dài cùng Đức Thiện, Khiết Minh suýt quên mình còn buổi chụp ảnh mà người mẫu lại là Hòa Mỹ. Linh Nhi cũng đang chuẩn bị thì phải, vào phòng cũng không thấy cô. Ra nơi chụp ảnh Minh mỉm cười, Nhi làm rất tốt, cô ấy sắp xếp mọi vật đều hợp lý, có thứ tự, cả người trang điểm hay phụ trách trang phục đều được phân công. Mọi thứ xem ra đã đầy đủ và chỉ chờ người mẫu.

Đằng xa Đức Thiện đang gọi điện cho Hòa Mỹ, anh không biết em của anh lại đang giở trò gì nữa đây.

  • Sao vậy?
  • Nó không bắt máy – bực tức Đức Thiện giận dỗi nói

Ở nhà Hòa Mỹ đang cuộn tròn trong chiếc mềm ấm, cô không có ý định ra ngoài. Không chỉ Khiết Minh mà cả Đức Thiện đều lớn tiếng với cô, đều nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu, lần này cô cho hai người họ điêu đứng và thử xem không có cô họ sẽ làm được gì.

  • Hòa Mỹ con dậy đi, sao không đến khách sạn, anh hai con vừa gọi – bà Hiền gõ cửa liên tục
  • Con không đi – Hòa Mỹ nói vọng ra

Bên ngoài bà My cùng bà Hiền nhìn nhau lắc đầu.

  • Con gọi điện cho Đức Thiện kêu nó đợi chút để mẹ nói chuyện với Hòa Mỹ
  • Dạ - nghe lời bà My, bà Hiền liền gọi cho Thiện

Bà My cũng vào phòng mà thuyết phục Hòa Mỹ.

Cười nhếch môi, Hòa Mỹ cứ nghĩ là mình sẽ thắng.

Ở Khách sạn, Đức Thiện tức tối muốn ném cả điện thoại.

  • Bình tĩnh đi vậy thì chờ chút nữa
  • Chút nữa họp rồi còn gì, lần này nếu cậu không chụp thì không ổn đâu – lắc đầu Đức Thiện đang cảm thấy Hòa Mỹ chỉ là muốn làm khó cả Minh và anh

Trong phòng bà My nhẹ nhàng kéo mềm ra khỏi đầu của Hòa Mỹ, bà ân cần.

  • Con dậy đi, con phải đi chụp ảnh chứ
  • Con không đi, trừ khi anh hai hay là Khiết Minh đến xin lỗi con

Lắc đầu bà My cũng thật không biết nói gì, chuyện ở hồ bơi bà cũng đã hỏi lại Hòa Mỹ cùng Linh Nhi. Nhi nói là vì quyển sách, Hòa Mỹ cũng vậy chỉ có Đức Thiện và Khiết Minh là không tin. Điều này làm Hòa Mỹ không chỉ buồn mà còn rất tức giận.

  • Nội hỏi con, con có thích Khiết Minh thật không?

Nghe đến câu hỏi của bà My, Hòa Mỹ mở tròn mắt, cô có thích Khiết Minh không.

Không nghe Hòa Mỹ nói gì, bà My biết mình đã nắm bắt trúng tâm lý của cháu nên càng ra sức phản công.

  • Con nghĩ xem lúc trước là con làm tổn thương Khiết Minh, bây giờ Khiết Minh lại hướng về Linh Nhi. Nội không bênh phía nào hết nhưng nội chỉ khuyên con nếu muốn Khiết Minh quay lại thì con hãy cư xử sao cho phải phép, giống Linh Nhi chẳng hạn

Suy nghĩ điều bà My nói, Hòa Mỹ cười thích thú, sao cô quên mất là Khiết Minh đã từng thích cô. Chỉ là cô đã làm tổn thương Minh, nếu giờ cô mềm dẻo hơn biết đâu Minh sẽ quay lại với cô thì sao.

Ý của bà My là muốn Hòa Mỹ thay đổi một chút, ôn nhu và hòa đồng hơn. Không biết lời này của bà có tác dụng hay không.

  • Con đến khách sạn
  • Tốt lắm – quả là có tác dụng, bà chỉ hi vọng Hòa Mỹ sẽ biết cách cư xử

Từ ngoài bước vào đã thấy Hòa Mỹ lên xe mà chạy đi, bà Hiền nhíu mày vội vàng hỏi mẹ mình.

  • Nó đi đâu vậy mẹ?
  • Nó đến khách sạn
  • Chết rồi, thằng Thiện nói đã nhờ Linh Nhi chụp ảnh

Tròn mắt bà My lo lắng, kiểu này sẽ có chuyện lớn đây.

Ở khách sạn, Thiện không thèm nghe đến việc mà Hòa Mỹ kêu anh hay Khiết Minh đến để xin lỗi. Nghĩ tới nghĩ lui anh quyết định nhờ Linh Nhi chụp ảnh. Anh có Khiết Minh thì sợ gì Linh Nhi không đồng ý.

Và đúng như Thiện nghĩ, Khiết Minh chỉ mới nói vài lời thì Linh Nhi đã chịu suy nghĩ lại. Cô cũng vì công ty một chút, cô biết nếu hôm nay không chụp thì tổn thất sẽ lớn đồng thời sẽ phí rất nhiều thời gian.

  • Cậu tài lắm Minh

Chỉ cười không nói Minh chăm chú chờ Linh Nhi thay đồ bước ra.

Chưa đầy 1 phút sau thì Nhi đã ra khỏi phòng thay đồ.

Minh ngây ngất mà nhìn Nhi, Nhi trong một chiếc váy dạ hội với làn da trắng hồng càng tôn lên vẻ đẹp quý phái và quyến rũ của mình.

Thiện đứng một bên cũng trầm trồ, anh chợt nghĩ đến Ngân nếu Ngân mặc vào nhất định cũng rất đẹp.

Xem ra Thiện đã thoát hỏi được sự đau khổ và dằn vặt trong tình cảm với Nhi.

Lấy nhanh máy ảnh, Minh say sưa mà ngắm nhìn Nhi, cũng không quên bấm máy. Cứ mỗi lần Nhi cười là Minh lại nhanh chóng ghi lại những khoảng khắc ấy.

Nhìn Minh lăn xả chẳng quan tâm đến bộ quần áo ngay thẳng trên người làm Nhi cũng buồn cười. Cứ nhìn Minh là cô lại cười một cách tự nhiên và thoải mái.

Minh cứ thế mà bấm máy cũng chẳng quan tâm đến những lời nói bên ngoài.

Mọi người đều ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên thấy Minh chụp ảnh mà nhiệt tình quá mức như vậy, lại có thể thấy Minh cười nữa chứ.

Đứng bên ngoài Đức Thiện gật đầu hài lòng.

Chiếc xe hơi mui trần đời mới cũng vừa đậu vào bãi xe của khách sạn. Hòa Mỹ yêu kiều bước ra.

Những nhân viên ở đó cúi đầu, họ còn nháy mắt với nhau để nhờ người vào trong thông báo.

Thấy xe đẩy dụng cụ dần rời đi, Hòa Mỹ cười đắc thắng.

  • Không có tôi thì làm được gì, nào quay lại đi, tôi đến rồi

Nhân viên trang phục và đạo cụ chỉ cúi đầu rồi đi thẳng, họ cũng chẳng dám nói gì.

Nhíu mày Hòa Mỹ đi thẳng vào trong sảnh, mọi thứ đã được thu dọn.

  • Xem đi, Linh Nhi ăn ảnh thật – mấy cô lễ tân xem hình mà tấm tắc khen

Bất ngờ những bức ảnh lại bị bàn tay ai đó giật mạnh lấy.

Họ còn chưa kịp phản ứng thì mắt đã mở to.

Hòa Mỹ tức giận vò nát bức ảnh rồi hét lớn.

  • Con nhỏ đó ở đâu?

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: