Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 9

403 0 1 0

CHƯƠNG 9

Lên nhà của Minh và bấm chuông nhưng đáp lại là sự yên ắng, gọi điện thoại thì lại khóa máy, Thiện nhíu mày. Lủi thủi bước đi trong đầu của Thiện đang có rất nhiều suy nghĩ, Minh có gì đó giấu anh thì phải. Vào thang máy rồi mà anh vẫn không được thỏa lòng, anh muốn gặp Minh bây giờ. Từ trước đến giờ đây là lần đầu mà Minh trốn tránh anh, dù không nói ra và Minh cũng không tỏ thái độ nhưng là bạn của nhau lâu như vậy anh cảm nhận được. Và anh biết Minh cũng hiểu điều đó.

Ăn xong hủ tiếu cả Minh cùng Nhi lại tung tăng mà tìm mấy chỗ khác để tiếp tục nạp năng lượng.

  • Cô ăn khỏe vậy? – nhăn mặt, Minh không nghĩ mình Nhi có thể ăn được cả hai tô, nếu Minh không cản để còn ăn món khác chắc sẽ có tô thứ ba
  • Kệ em, bộ Minh tưởng có mình Minh là ăn nhiều chắc – trề môi Nhi lại nhai ngon lành mấy viên cá viên chiên

Ngậm ngùi, Minh lại ngấu nghiến cây cá viên trên tay mình.

  • Minh mình đi ăn bánh tráng nướng đi
  • Ở đâu?

Hất mắt về phía bên vệ đường, ánh mắt Nhi sáng rực lên. Đã lâu rồi cô không được vui và thỏa thích ăn uống như hôm nay.

  • Được thôi – mục đích của Minh hôm nay là gì, Minh có thể xác định được rồi

Mỉm cười Nhi lại tung tăng để đi đến điểm mà mình đã để tâm.

Đi theo phía sau Nhi, từ nảy đến giờ tuy cả hai chỉ là đi ăn, rồi nói vài chuyện linh tinh để cùng cười thì cũng chẳng có hành động nào lãng mạn hơn. Nhưng hình như Minh đã nhớ rồi, nhớ kỉ niệm, nhớ khuôn mặt xinh đẹp dịu ngoan, nhớ cả giọng nói trong trẻo và tiếng cười kia ngây thơ. Ngày mai hay là ngày kia rồi mọi chuyện cũng sẽ khác đi, nhưng vẫn là ý nghĩ ban đầu, hôm nay mọi chuyện vẫn sẽ trong tầm tay của Minh.

  • Cho con 2 cái, 1 cái cay nhiều và một cái cay vừa
  • Có ngay, ngồi đi hai con – cô bán bánh tráng nướng vui vẻ mời khách

Kéo ghế cho Minh ngồi xong, Nhi chống cằm mà chăm chú nhìn cách cô bán bánh tráng nướng nướng bánh.

Nhìn Nhi thật lâu, ánh mắt Minh dường như trở nên yêu chìu và sâu lắng hơn. Nhi quả là một cô gái đáng yêu và hồn nhiên. Phải chi cô ấy có thể bảo vệ được sự đáng yêu cùng hồn nhiên đó trước sóng gió cuộc đời. Nhìn vết thương đã kéo mài nơi cánh tay của Nhi khiến Minh không khỏi đau lòng. Ngày Minh tìm được Nhi là lúc Minh nhận ra rằng, hình như có một cái duyên nào đó giữa Minh và cô ấy. Lần đầu tiên chạm vào Nhi rồi thay cả quần áo cho cô ấy, trong Minh không phải là cảm giác thèm khát hay nóng rực mà là sự xót xa. Trên người của cô ấy có cả vết bỏng và vết sướt, nó sưng tấy, chắc là cô ấy đau lắm. Nói làm sao để diễn tả hết lòng của Minh vào lúc đó, Nhi là một cô gái kiên cường.

  • Nè Minh, chị sao vậy – đưa bánh tráng cho Minh thì thấy Minh cứ nhìn mình rồi cười, Nhi ngại ngùng che mặt lại mà gọi Minh

Bừng tỉnh rồi nhìn hành động của Nhi, Minh phì cười.

  • Che gì mà che, tôi thấy hết rồi

Úp mặt vào lòng bàn tay, Nhi xấu hổ lắc qua lắc lại, cô gắt.

  • Minh đáng ghét, em ghét chị

Bật cười, Minh cảm thấy cô gái này không chỉ buồn cười mà còn lại rất đáng yêu, hành động này là hành động gì đây, khiêu khích Minh chắc.

  • Thôi, ăn đi

Vừa nói mà Minh vừa cười, nhớ đến tối hôm đó và cả hành động buồn cười của Nhi trước mặt mình, Minh không dừng cười được.

  • Còn cười, em đánh cho Minh chết luôn – không che mặt mình nữa Nhi lại tung mấy cái đòn mèo cào của mình vào người Minh

Bật dậy Minh chạy nhanh về phía trước.

  • Tay cô nhỏ mà đánh đau vậy
  • Cho Minh chừa, ai kêu ăn hiếp em – cứ thế Nhi không tha, cô đuổi theo Minh rồi lại làm hành động như muốn xé xát người khác

Bật cười Minh ngậm cái bánh tráng vào miệng rồi ôm chặt lấy Nhi từ phía sau, chỉ có cách này mới không để cô ấy làm loạn.

Mấy đòn mèo quào đó coi vậy mà lợi hại, bằng chứng là Minh chịu không được chỉ đành dùng khổ nhục kế.

Cảm giác bị Minh giữ lại mà nói đúng hơn là ôm từ phía sau làm mọi hành động của Nhi dừng hẳn. Mặt cô đỏ bừng, tim thì lại loạn nhịp hơn. Nó lại nhảy linh tinh giống như những lúc mà Minh đứng gần cô vậy.

  • Này – đang ngậm bánh tráng nên Minh không thể nói tròn câu

Thấy vậy Nhi lấy ra giúp Minh rồi gượng cười.

  • Em đùa thôi
  • Ừ - cũng ngượng khi cả hai lại gần nhau như vậy, nói đúng hơn là đang ôm nhau, Minh cũng vội rời khỏi người của Nhi

Cầm hai cái bánh trên tay, Nhi ngại ngần mà quay đi chỗ khác.

Hắng giọng Minh mở lời.

  • Ngồi đây mát, ăn cũng được
  • Dạ - gật đầu Nhi cũng ngồi xuống

Minh ngồi cạnh Nhi mà tay vẫn còn cảm thấy không được tự nhiên, Minh lấy lại bánh rồi lại ăn cố ăn để.

Nhi cũng vậy, cô cứ cắm mà ăn cũng không nhìn.

Nhưng hai người quên để ý, Nhi đã ăn trước một phần ba bánh, cho nên cái cô đang cầm tin chắc không phải của mình

Mà cái của Minh đang ăn cố an để kia mới chính là của Nhi.

Nuốt ực một cái, Minh bỏ qua sự phát hiện của mình mà tiếp tục xử lý cho xong, với lý do “bỏ uổng và tội”,.

Còn Nhi, cô lén nhìn sang Minh, rồi nhìn xuống cái bánh trên tay mình, chắc là cô cũng như Minh lấy đại cái lý do cao sang kia mà giải quyết cho xong.

Có thể một ngày đã kết thúc như thế.

Đêm, trời đổ mưa to, đứng một mình trong căn phòng vắng, chốc chốc người phụ nữ lại suýt xoa vì lạnh, tiếng thở dài lại cứ thế mà phát ra. Nhìn bức ảnh trên bàn bà cảm thấy đau lòng, chồng của bà đã ra đi quá sớm để lại mình bà với hai đứa con thơ và một mẹ già. Suốt 20 năm qua không lúc nào bà không nhớ về ông, không lúc nào bà quên nhiệm vụ của mình.

  • Sao con chưa ngủ?
  • Mẹ, mẹ ngồi – nghe giọng của bà My, bà Hiền vội đỡ mẹ mình ngồi xuống
  • Con lại đang suy nghĩ sao? – hỏi đứa con dâu đã bên cạnh chăm sóc lo lắng cho bà suốt nhiều năm qua, bà My không khỏi chạnh lòng. Con trai bà ra đi để lại mọi gánh nặng lên vai người phụ nữ mạnh mẽ và kiên cường này
  • Con không biết phải làm sao để Hòa Mỹ nó không như bây giờ nữa, nó càng lúc càng không xem ai ra gì, có phải vì con đã quá nuông chìu nó hay không?

Lắc đầu bà My ôn tồn.

  • Không hoàn toàn là vậy, trong sự yêu thương của chúng ta luôn có sự dạy dỗ, nhưng có lẽ con đúng sự nuông chìu có khi đã làm Hòa Mỹ ỷ lại hơn
  • Con biết phải làm sao đây, chuyện nó vừa gây ra nó cũng chẳng biết là mình sai – thở dài bà Hiền gần như bất lực. 22 năm qua Hòa Mỹ cứ như là khắc tinh của bà, bà nói là đứa con này lại không nghe, thương con bà không bận tâm nhưng đối với người lạ nó cũng như vậy thì biết phải làm sao
  • Thôi con, con ngủ đi, chuyện cứ để từ từ rồi tính, mẹ nghĩ nếu Hòa Mỹ thương gia đình, thương bản thân thì nó sẽ sửa tính lại thôi, không sao đâu – dù biết có câu “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời” nhưng cứ hi vọng vẫn sẽ tốt hơn

Cánh cửa phòng đóng lại bà Hiền cũng lên giường, có gì đó ngăn cách tình cảm mẹ con của hai người, sinh con nhưng không sinh tính. Bà thương con nhưng không thể để nó cứ mãi làm càn được.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: