CHƯƠNG 39
Thất bại trong kế hoạch chiếm lấy Hưng Thịnh, càng thất bại hơn khi trong mắt bà Hiền ánh nhìn luôn là Linh Nhi. Hòa Mỹ trở nên im lặng đến đáng sợ. Đến nỗi ông Đại cũng chẳng dám bắt chuyện với con của mình.
Ván cờ cuối này Hòa Mỹ sẽ làm gì.
Còn Hòa Mỹ cô ta vẫn im lặng mà châm ngòi thuốc.
Quay sang nhìn ông Đại, Hòa Mỹ định nói gì đó nhưng lại thôi, cô ta bỏ vào phòng. Giờ thì nói gì nữa, bà Hiền là quân tiến cuối cùng của cô ta, vậy mà cũng bị Linh Nhi nắm được. Tình mẫu tử quả là sâu nặng và không có cách nào tách biệt được. Nếu ngày xưa không có sự hoán đổi, không có sự gặp lại giữa cô ta và ông Đại thì có lẽ hôm nay đã không như thế này. Tính khí kiềm chế được nhưng lòng đố kị cứ như có ma lực. Khiết Minh đã từng thích cô ta , nhưng cô ta đã làm tổn thương đến người ta, đến khi cô ta cần Khiết Minh thì cái hạnh phúc đó đã đi xa. Linh Nhi là nguyên nhân, cô ta chỉ nghĩ được vậy. Từ nội đến mẹ, đến Đức Thiện và cả Khiết Minh. Nếu cô ta không biết Linh Nhi là con cháu của nhà họ Trịnh, có lẽ đã không tai hại. Tiếc rắng cô ta đã biết quá sớm, để rồi sự độc ác cũng sớm hơn
Phịch người xuống ghế ông Đại khóc trong hối hận, ông chẳng cho Hòa Mỹ được gì. Tiền tài bây giờ liệu có thay đổi được gì. Ông đã gián tiếp gây ra nhiều đau khổ cho những người có ơn với con mình cũng là với mình. Nếu ông không cho Hòa Mỹ biết sự thật về Linh Nhi có lẽ đã không có bi kịch như vậy. Con ông còn có ý định giết cả cô gái tội nghiệp đó. Liệu Hòa Mỹ có chịu dừng lại hay không.
Bà Hiền xuất viện cả nhà liền chuẩn bị để đón bà. Ai nấy trong nhà đều vui mừng vì sự hồi phục này. Linh Nhi về nhà và là một người con thật sự. Nhưng trong căn nhà này vẫn còn thiếu điều gì đó, vấn vương về điều gì đó.
Tiếng chuông cửa làm khuấy động cả không gian. Khiết Minh nhanh chóng ra mở cửa, Minh khá ngạc nhiên khi đó là ông Đại.
Mọi người trong nhà cùng nhìn xem vị khách vừa đến là ai.
Cười cúi chào lịch sự, ông Đại hòa nhã.
Bất ngờ trước cái cúi đầu của ông Đại, mọi người cũng bình tĩnh để nghe ông nói.
Nhìn nhau, mọi người có phần chua xót, ai nào muốn chuyện không hay xảy ra.
Đối diện với Linh Nhi, ông Đại thấy mình thật nhỏ bé. Suy nghĩ và những việc làm của ông còn thua xa cô gái trẻ này.
Mỉm cười bà Hiền thật sự rất tự hào về con của mình.
Minh nắm lấy tay Nhi mà mỉm cười, Minh rất tự hào về người yêu của mình.
Bên ngoài Nhi vừa mở cổng, chẳng thấy ai ngoài chiếc camry đỏ, thắc mắc Nhi bước ra xem thử.
Chợt có gì đó chụp vào mũi của Nhi, rồi có gì đó đập mạnh vào sau gáy. Nhi lờ đờ cả đôi mắt và rồi cô bất tỉnh.
Bên trong không thấy Nhi vào, nhìn ra thấy cửa vẫn mở Minh có linh tính không hay. Vội chạy ra xem Minh bất ngờ khi thấy Hòa Mỹ vừa lên xe, nheo mắt Minh còn thấy có Nhi đang ở trong xe và bất tỉnh, cố gắng chạy theo nhưng không kịp, Minh lập tức gọi điện cho Thiện
Vừa nghe máy Thiện vừa lên xe rồi bật cửa xe mà lao ra ngoài cổng.
Thiện nhấn ga mà chạy nhanh về phía trước.
Phía trên Hòa Mỹ đang không làm chủ tay lái mà cứ lao đi, ánh nhìn ghê sợ và cả giọng cười chẳng tỉnh táo.
Đánh vòng tay lái Thiện suýt tông vào dãy phân cách. Hòa Mỹ chạy trước lách đường làm Thiện không thấy chiếc xe đang tới.
Minh liên tục gọi vào số của Nhi, với hi vọng Hòa Mỹ sẽ bắt máy.
Tiếng điện thoại reo làm Nhi cũng bừng tỉnh, cô sờ vào cổ của mình, đầu lại choáng. Nhìn phía trước cô chẳng biết mình ở đâu. Quay sang là Hòa Mỹ cô cũng hốt hoảng, vội bấm nút trả lời.
Cảm nhận được Linh Nhi đã tỉnh, Hoà Mỹ cũng nghe tiếng điện thoại, cô ta giật lấy điện thoại về phía mình.
Bên đây Nhi nhăn mặt vì bị Hoà Mỹ lái xe vừa nhanh lại vừa không muốn sống, cô ta đánh vòng tay lái khiến cả người cô va vào cửa xe, bị đau, cô gắt.
Nhi vẫn còn choáng, cô không thể phản kháng
Chợt Hòa Mỹ mất tay lái mà lao vào con đường mòn cạnh bên. Cô ta không kiểm soát được làm chiếc xe xuôi chiều mà lao không kiểm soát.
Nhấn ga Thiện cho xe dừng lại.
Minh bật cửa xe mà hốt hoảng nhìn quang cảnh phía trước, cả hai chạy nhanh về phía xe của Linh Nhi và Hòa Mỹ.
Đập mạnh đầu vào vô lăng xe khiến đầu óc của Hòa Mỹ cũng mất ý thức, cô ta bị chảy máu phần đầu.
Nhi cố gắng thoát khỏi dây an toàn nhưng không được. Cô bị yếu sức do tác dụng của thuốc mê. Nhìn ra kính chiếu hậu cô giật thoát, xăng đang chảy ra. Quay sang Hòa Mỹ đang ngơ người, Nhi lo lắng.
Nghe ai đó gọi mình Hòa Mỹ lơ ánh mắt, rồi vỗ trán mình.
Cùng lúc đó Thiện và Minh đã đến, cả hai đập mạnh vào cửa,
Sực tỉnh khi có tiếng đập cửa, Hòa My cũng cố tháo dây an toàn.
Tức giận Nhi giật mạnh dây an toàn của Hòa Mỹ, may là nó tuột ra, cô cũng làm như vậy cho mình.
Gật gù Hòa Mỹ vẫn còn choáng, nhưng vẫn nghe được lời của Nhi.
Nhìn khẩu hình miệng và hành động của Thiện, Nhi cởi áo khoác che cho cả mình và Hòa Mỹ.
Cửa kiếng bị đập vỡ, Minh liền nhoài người đưa Nhi ra ngoài.
Còn Hòa Mỹ cô ấy không nhấc được chân.
Dù là còn yếu sức nhưng Nhi quyết không để Hòa Mỹ có chuyện.
“bùm”. Một tiếng nổ lớn vang lên.
Mọi người vừa đến như không tin vào tai mình.
Bà Hiền gục ngay tại chỗ, chân bà như không thể đứng lên. Các con của bà.
Bà Hiền không thể đứng dậy, miệng cứ lẩm nhẫm tên những đứa con của mình. Bà không thể mất chúng, không thể. Bà không thể.
Đằng xa cả 4 người đang cùng nhau trở ra an toàn.
Linh Nhi cùng Đức Thiện ôm chầm lấy bà Hiền vui mừng đến rơi nước mắt.
Đứng một bên Hòa Mỹ buông xuôi để ông Đại ôm lấy mình.
Ôm chặt lấy Minh, bà My không thể nói gì ngoài hai từ cảm ơn. Cảm ơn vì Minh đã cứu các cháu của bà và cảm ơn vì Minh đã bình an.
Nghe bà Hiền gọi tên, Hòa Mỹ như tỉnh giấc, nước mắt lưng tròng cô quỳ xuống.
Minh và Nhi nắm chặt tay nhau, cả hai nhìn nhau mà trao yêu thương.
Có lẽ với họ giờ đây chỉ cần ánh mắt là đủ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)