Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10

387 0 1 0

CHƯƠNG 10

Về đến nhà cũng đã 9 giờ tối, Minh vội vàng đi tắm, cái mùi khó chịu bốc lên làm Minh không thể nào chịu được.

Nhi cũng vậy, cô cảm thấy ngứa sao ấy, chắc là do bụi đường, no căng cả bụng.

Ra khỏi phòng cũng không thấy Nhi đâu, Minh mở ti vi lên xem nhưng cũng chẳng có gì để xem, nhớ đến điện thoại của mình Minh vội mở nguồn. Tin nhắn hiện ra khiến Minh lè lưỡi.

  • Minh không ngủ hả?
  • Sớm mà, ngồi chơi chút – cười với Nhi, Minh nhích sang một bên để Nhi ngồi

Ngồi cạnh Minh, Nhi lại cảm thấy tim mình bất ổn, mặt cô lại nóng ran, tay chân cứ xoắn vào nhau sao ấy.

Biểu hiện của Nhi làm Minh thấy lạ, lấy khăn xuống khỏi đầu của cô ấy, Minh hỏi.

  • Sao không lau mà trùm lên, có chí bây giờ
  • Xí, khi nào chứ - trề môi Nhi lau tóc của mình

Nhún vai Minh đọc tin tức trên điện thoại.

Liếc nhìn qua Minh rồi chợt thấy điện thoại trên tay Minh, Nhi mới nhớ tới chiếc điện thoại mà Minh đã đưa mình.

  • Minh, cái điện thoại mà Minh đưa em không phải Minh mua phải không?

Ngạc nhiên trước câu hỏi của Nhi, Minh tắt ti vi rồi nhìn cô hỏi lại.

  • Cô không tin tôi?
  • Không phải, chỉ là – bối rối Nhi nhìn Minh để giải thích nhưng cô hối hận, ánh mắt của Minh quá chân thành làm cô không tài nào mở miệng được

“bụp” tiếng nổ lớn từ bình điện trong chung cư vang lên làm Minh và Nhi thoáng giật mình.

  • Gì vậy Minh? – hoảng hốt Nhi chẳng dám nhút nhích, cô vội hỏi
  • Chắc là nổ bình điện – suy nghĩ rồi trả lời, Minh quờ quạng để tìm điện thoại mà soi đèn
  • Minh, chị đâu – cũng quờ quạng để xem Minh ở đâu, Nhi run sợ mà hỏi. Cô không phải là người nhát gan nhưng đối với bóng tối cô có nỗi sợ rất đặc biệt
  • Tôi đây – quay lại chỗ ngồi của mình, Minh mở điện thoại rồi đưa lên trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp và dễ thương của Nhi hiện ra dưới ánh đèn, điều đó làm bừng sáng cả khoảng không phía trước

Nhìn Minh thật lâu, Nhi cảm thấy khuôn mặt này hình như đã in sâu vào tâm trí của cô từ lúc nào đó.

  • Cô Minh, cô Khiết Minh

Tiếng gọi cửa cũng làm cả hai bừng tỉnh.

  • Tôi đây – nói vọng ra, Minh nghĩ là bảo vệ của tòa nhà
  • Cô ở yên trong nhà và dùng đèn dự phòng nha, đừng ra ngoài, chung cư bị nổ bình điện và nghi là có trộm – người bảo vệ thông báo sơ qua
  • Tôi biết rồi, cảm ơn các anh – trả lời xong Minh cũng nghe được tiếng bước chân rời phòng mình và cả tiếng loa thoang thoảng, chắc là bảo vệ đi thông báo và tuần tra

Nắm hai tay thật chặt, Nhi ngồi mà cả người cứ run cả lên.

  • Cô sao vậy? – thấy người Nhi hơi hoảng, Minh lo lắng
  • Em sợ - không giấu diếm và che đậy, trước Minh, Nhi mới thật sự là chính mình, cô mới dám bộc lộ con người mình

Tiếng nhạc dịu êm từ điện thoại của Minh vang lên làm cho không khí cũng trở nên sống động và không đáng sợ nữa.

  • Ngồi gần tôi, nếu cô không ngại

Cảm nhận hơi thở của Minh gần kề, cảm giác ấm áp làm Nhi dễ chịu và an tâm.

  • Cho tôi biết vì sao cô sợ bóng đêm được không? – nhẹ nhàng hỏi Nhi, Minh nghĩ sẽ không có nhiều cơ hội hơn để hỏi cô ấy

Bàn tay vẫn đan vào nhau và không có ý định tách rời, sự ấm áp cũng từ đó mà len lõi vào sâu thẳm trái tim mỗi người.

  • Lúc em 6 tuổi, em được ba mẹ dẫn đi chơi, lúc đó em được cho vào căn nhà ma. Em cứ tưởng là ba và mẹ sẽ đi cùng em nhưng không phải

Siết chặt tay Nhi hơn chút nữa, Minh lại nhẹ nhàng.

  • Vậy tiếp theo chuyện gì đã xảy ra?

Kiềm nén cảm xúc Nhi nhớ về ngày hôm ấy.

  • Em bị ai đó nắm lấy, hình như là hai người, hai người ấy cứ muốn bắt lấy em

Có gì đó xẹt ngang qua tiềm thức của Minh, Minh bổng cảm thấy căm phẫn những con người xấu xa kia.

  • Cũng may đã có một người giúp em, người đó đã nắm tay em và vùng chạy thoát khỏi hai người to cao kia mà ra ngoài – hốt hoảng khi nhớ về kí ức tuổi thơ chẳng mấy dễ chịu kia, Nhi không thể tin là mình suýt đã bị đem bán cho bọn buôn người khi còn quá nhỏ
  • Ba mẹ của em lúc đó ở đâu? – đổi cách xưng hô, có lẽ Minh không muốn Nhi cảm thấy xa lạ mà không dám bộc bạch lòng mình

Bật khóc ngon lành, Nhi không kiềm được cảm xúc khi nhắc đến ba mẹ của mình.

  • Linh Nhi – gọi tên Nhi trong xót xa, Minh dang tay mà ôm cô vào lòng

Dụi vào vai của Minh, Nhi vừa khóc vừa nói.

  • Chú cảnh sát nói ba mẹ của em là hai người trong đường dây buôn bán người
  • Sao – giật mình, Minh như không tin vào tai của mình, họ có thể bán cả con gái của mình hay sao

Bật khóc lần nữa Nhi cố bám víu vào người của Minh.

Giữ chặt lấy Nhi trong vòng tay mình, Minh nhẹ nhàng vuốt lưng cô an ủi.

  • Mọi chuyện không sao rồi?
  • Họ không phải ba mẹ ruột của em, họ nhận em từ cô nhi viện

Lại giật mình lần nữa, cứ như mọi việc đã được sớm phơi bày, Minh đẩy nhẹ Nhi ra rồi lau nước mắt cho cô ấy mà ân cần.

  • Ngoan, đừng khóc nữa, họ không xứng để làm em khóc đâu
  • Nhưng họ làm em thất vọng và đau lòng, em cứ tưởng mình sẽ có một gia đình. Ngày ấy có một cô đến nhận nuôi em cùng lúc với hai người họ, ban đầu em đã định đi theo cô ấy vì cô ấy rất hiền và em cũng có cảm tình nhưng sơ đã nói em nên có cả ba và mẹ - nhớ về sự lựa chọn năm nào cho đến bây giờ cô mới nhận ra, đôi khi có 1 không có nghĩa là thiếu, mà 2 cũng không có nghĩa là đủ đầy

Ôm Nhi vào lòng, Minh cảm thấy xúc động, có gì đó cay cay nơi khóe mắt. Không nghĩ rằng quá khứ của Nhi lại đáng thương và đau lòng như vậy. Có sự đồng cảm nào đó từ sâu trong tâm hồn của mình, và còn là sự yêu thương nào đó.

  • Em ở cô nhi viên đến 16 tuổi rồi em đi đâu sau đó?
  • Sao Minh biết là đến năm 16 tuổi – thắc mắc, Nhi rời khỏi người của Minh mà hỏi lại

Mỉm cười hiền lành, Minh vuốt tóc Nhi nhẹ nhàng đáp.

  • Minh thấy vậy và cũng nghe vậy mà

Ngắm nhìn nụ cười của Minh, Nhi cảm thấy Minh có sức hút hơn cô tưởng. Nếu Minh là người yêu của cô nhất định cô sẽ chiếm hữu Minh cao lắm đấy.

  • Minh cười đẹp thật
  • Hả, mắt em khóc nhiều nên nhìn chưa rõ sao - lại cười Minh cứ tự nhiên mà lau nước mắt cho Nhi, cứ tự nhiên mà chạm vào khuôn mặt xinh xắn của cô ấy

Mỉm cười Nhi mặc nhiên và vô cùng thoả mãn với hành động thân mật này, cô cũng không cản hành động của Minh.

  • Em nói thật mà

Cười hiền Minh rút tay về, có lẽ Minh đã đi xa hơn giới hạn cho phép.

  • Vậy sau đó?

Biết là cũng nên giữ khoảng cách khi sự ngại ngùng đang bao trùm cả hai, Nhi nhẹ giọng mà đáp lời Minh.

  • Em được tài trợ học bổng, em dọn vào trường nội trú sống và học trong đó, hè thì về lại cô nhi viện, đến khi

Lời nói của Nhi bị gián đoạn khi đèn phòng sáng lên, có lẽ người ta đã sửa xong.

Nhìn xung quanh vài giây rồi Minh lại quay sang nhìn Nhi.

Cả hai chợt phát hiện hai người ngồi quá gần nhau, tay lại nắm lấy nhau không buông, có gì đó ngại ngần và cả sự yêu thích trong đó.

  • Thôi em vào ngủ đi, cũng khuya rồi
  • Minh không nghe em nói tiếp sao? – thất vọng và có chút buồn khi nghĩ Minh không quan tâm đến những gì mình nói, Nhi nhỏ giọng

Có lẽ Minh đã hiểu thái độ buồn trong giọng nói của Nhi là từ đâu, Minh chỉ đành xin lỗi cô mà thôi.

  • Còn nhiều thời gian mà, hôm khác ha, em cũng mệt rồi

Minh nói phải, như Nhi nghĩ, cô không thể từ chối đề nghị nào từ Minh.

  • Dạ

Đứng lên Minh lắc người vài cái rồi nhìn qua Nhi thật nhanh tránh cô ấy phát hiện sự rối rắm của mình. Minh nghĩ tốt nhất mình nên về phòng.

  • Linh Nhi
  • Dạ - mỉm cười Nhi quay lại nhìn Minh khi nghe Minh gọi mình

Gãi đầu rồi cười mỉm Minh khẽ nói.

  • Thật ra Minh cũng là trẻ mồ côi
  • Dạ - một tiếng dạ như là sự ngạc nhiên cùng một cái gì đó vui trong lòng, vui không phải vì Minh là trẻ mồ côi giống mình mà là vui vì Minh đã cởi lòng với minh, Nhi cảm thấy mọi suy nghĩ tiêu cực lúc nảy tan biến hoàn toàn. Chắc là Minh sợ phải nghe thêm nhiều chuyện đau lòng
  • Em kiên cường lắm
  • Minh cũng vậy mà

Hai ánh mắt trao nhau sự tin tưởng cùng cảm thông, hai nụ cười lại lặng lẽ truyền cho nhau thêm sức mạnh.

  • Ngủ ngon
  • Ngủ ngon

Hai từ ngữ lại cùng nhau nói ra, mỉm cười Minh vào phòng trước.

Cánh cửa phòng Minh đóng lại Nhi cũng vào phòng của mình, ngày mai hay ngày kia sẽ ra sao nhưng có lẽ hôm nay là những gì mà Nhi vẫn ghi mãi trong lòng.

Đêm đã buông, sương khuya cũng lạnh lẽo hơn nhưng chắc rằng trong lòng mỗi người đang là sự ấm áp len lõi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: