CHƯƠNG 11
Tiếng lục đục trong phòng bếp đánh thức thính giác của Minh, rời khỏi phòng để chuẩn bị đi làm Minh ngạc nhiên khi nghe tiếng lách cách trong bếp càng rõ ràng, cũng biết vì sao có những âm thành này xuất hiện. Khoanh tay đứng phía ngoài để nhìn vào trong, cứ như ngày đầu Minh được thấy Nhi trong phòng bếp vậy, hình ảnh này rất đẹp.
Ngẩng nhìn Minh rồi Nhi cười hiền.
Nghe được việc Nhi sẽ ra ngoài để tìm việc, Minh có chút không yên ổn, có lẽ đã quen với việc mỗi ngày về nhà là được nhìn thấy cô ấy, cho nên Minh vẫn chưa thích nghi được với những gì Nhi nói.
Gật gù Nhi cũng ngồi xuống ăn cùng Minh, nhưng chủ yếu là cô nhìn Minh ăn. Không biết là Minh có ngon miệng không nhưng thấy Minh ăn thì cô lại muốn ăn, lại càng rất thoả mãn nữa.
Hôm nay, tại khách sạn chính của Hưng Thịnh sẽ có một buổi triễn lãm nghệ thuật về các tác phẩm ảnh của một nhiếp ảnh gia nào đó, Minh phải đến để còn giúp họ sắp xếp lại. Minh làm bên phòng phát triển và Minh cũng là 1 trong những nhiếp ảnh gia của Hưng Thịnh đang có, đa phần những tác phẩm mà Minh chụp đều là những mẫu quảng cáo cho khách sạn. Ngoài ra trong những lần hợp tác với khách hàng và những đối tác thân quen, Minh cũng đại diện Hưng Thịnh sang đó làm cố vấn hình ảnh.
Có ai đó thỏ thẻ vào tai mình, Minh nhăn mặt.
Nhún vai trước câu hỏi của Minh, Hòa Mỹ kêu ngạo đáp.
Lối nói chuyện này chẳng phù hợp với Minh, vậy mà ngày xưa Minh lại có lúc yêu thích Hòa Mỹ, có lẽ chỉ là duyên tình cờ, hay nói đúng hơn là say nắng từ nét đẹp của Hòa Mỹ.
Cứ nghĩ Minh sẽ nói gì thêm nhưng thật không ngờ Minh lại lơ mình, Hòa Mỹ tức giận cô bỏ đi nơi khác, cô biết giờ muốn vào phòng Minh, Minh cũng không cho.
Qua bữa cơm trưa khá nhanh Minh lại tiếp tục công việc của mình, sắp xếp bày trí giúp nhiếp ảnh gia ấy xong Minh cũng được đặt cách nghĩ buổi chiều, Minh thật muốn về nhà ngay bây giờ, không biết Nhi đang làm gì nữa.
Nhìn đồng hồ đã 3 giờ chiều, Nhi đang chuẩn bị cơm chiều, Minh nói hôm nay sẽ về sớm. Mỉm cười cũng lâu rồi cả hai không ngồi ăn cơm cùng nhau, hôm trời mưa là cô liều mạng nên kêu Minh ấy chứ.
Cánh cửa cũng chậm rãi mở ra, người bên ngoài hồi hộp đứng chờ.
Mỉm cười thật tươi Nhi luôn đón Minh bằng một nụ cười như thế.
Nhưng nụ cười đã tắt hẳn khi giọng nói của người đối diện gọi tên mình, Nhi lúng túng cũng chẳng biết nên nói thế nào.
Cố gắng giữ bình tĩnh, Minh nhìn Nhi nhưng đổi lại là ánh mắt ngạc nhiên cùng đau khổ của cô ấy. Đó là sao, cô ấy đang vì điều gì mà như thế, lỗi là ở Minh có phải không. Bước vào cửa, Minh thở dài rồi nói.
Nhi lùi về phía sau, quả thật Minh và Thiện đã biết nhau từ trước.
Nhưng đổi lại hành động của Thiện là cái giật tay về từ Nhi.
Đuổi theo Nhi, Minh chặn trước cửa phòng của cô.
Lắc đầu, những giọt nước mắt xót xa và đau lòng cũng đã rơi, Nhi không muốn Minh nhìn ra sự yếu đuối của mình, cô lau nhanh nước mắt rồi mỉm cười.
Không muốn nói nhiều Nhi gỡ tay Minh xuống khỏi cánh cửa rồi bật chốt cửa để vào phòng, cô cũng biết mình đã đến lúc phải đi.
Ngẩng nhìn Minh, Nhi cười thầm trong chua xót, Minh lại thắng cô. Cô ghét bản thân mình tại sao cứ bị khuất phục trước mọi lời nói và hành động của Minh thế này.
Bất ngờ trước lời nói của Nhi, vô tình Minh và Thiện lại nhìn nhau.
Còn Minh, giờ Minh chỉ như kẻ ngoài cuộc, tựa người vào tường Minh cứ như kẻ thứ ba nhìn hai người phía trước. Một người khuyên một người, cứ như là người yêu đang khuyên giải nhau, cứ như Thiện đang khuyên Nhi về bên cậu ấy vậy.
Nghe đến nội và mẹ, lòng Nhi cũng dịu đi nhưng cô không muốn quay về đó, bấy nhiêu đã là đủ lắm rồi.
Thế Thiện có biết, ánh mắt đó là sự tổn thương mà Thiện mang đến cho bạn của mình hay không. Không ngờ anh lại nghĩ Minh là người tệ như vậy.
Xoay lại nhìn Minh, Nhi chỉ thấy Minh đang có gì đó vừa khó xử lại vừa đau lòng. Nhìn Minh bất lực thế này là điều mà Nhi chưa từng thấy qua, cô đã trách lầm Minh rồi chăng. Là Minh muốn giúp cô bình tâm hơn và có thể cũng là vì Minh chẳng muốn xa cô thì sao, chợt có hi vọng gì đó trong đầu.
Ngạc nhiên trước hành động của Thiện, Nhi vội kéo anh ra trong khi Minh thì chẳng phản ứng gì. Dù có ra sao thì Minh cũng là phụ nữ.
Nhìn Thiện, Minh bực tức giật mạnh tay của anh ra khỏi cổ áo của mình rồi quát.
Bật cười Minh cảm thấy chưa bao giờ Thiện trẻ con như bây giờ cả.
Trân người nhìn Minh, Thiện chùng lòng, đúng là anh vẫn chưa nghĩ đến điều mà Minh nói.
Hít sâu Minh xoay mặt vào tường, bây giờ nếu Minh nói rằng đúng là Minh biết cô từ trước, và Thiện có nhờ vã Minh chăm sóc cô, thì có phải Nhi sẽ giận Minh, sẽ từ bỏ Minh và cô ấy sẽ không muốn nhìn Minh nữa. Nhưng Thiện và cả Trịnh gia có ơn với Minh, Minh phải làm gì đây chứ.
Nhưng, ngày ấy cứu cô khỏi bọn quái xế trên con đường tử thần ấy chỉ là vô tình. Giữ cô lại lúc ấy để chăm sóc chính là vì lòng Minh muốn vậy. Chỉ sau khi Minh kể cho Thiện nghe về một cô gái thất thỉu trong mưa và Minh đưa về nhà, thì mọi việc mới có sự can thiệp của Trịnh gia.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)