CHƯƠNG 22
Nhẹ nhàng đặt Nhi nằm xuống giường, Minh vẫn còn lo lắng khi thấy sắc mặt của cô kém đi, lại còn ho từ nảy đến giờ.
Im lặng Linh Nhi cảm thấy mệt, cô cũng không muốn trả lời.
Thấy vậy Minh nhìn Thiện và Ngân mà trấn an.
Biết ý của Minh là không nên hỏi nữa nên Thiện cùng Ngân im lặng.
Cánh cửa cũng được đóng lại, Nhi thở phào.
Vuốt mặt Nhi, Minh vẫn còn đang nghĩ đến việc khi nảy, tại sao Hòa Mỹ có thể vô tâm mà đứng nhìn như vậy chứ.
Ngạc nhiên rồi như không thể tin vào tai mình, Ngân cứ gãi gãi đầu.
Khuôn mặt đỏ bừng cùng biểu hiện đáng yêu của Ngân làm Thiện bật cười.
Tội cho Ngân cô vẫn chưa nuốt hết lời của Thiện, tựa lưng vào tường đầu óc cô cứ lâng lâng nơi đâu. Ngẫm nghĩ một hồi rồi cô phì cười, giờ thì cô đã hiểu vì sao. Cảm giác hạnh phúc nó đã vượt mức rồi, cô chấp hai tay phía sau rồi tiến dần về phía cửa bếp, để xem Đức Thiện đang làm gì.
Trong phòng Khiết Minh đang chờ Linh Nhi thay đồ, nhìn xung quanh phòng của Nhi, Minh cũng tranh thủ mà phá phách một chút. Cô nàng vẫn còn mê đọc truyện tranh, tuổi thơ bất hạnh Minh cũng chẳng thích đọc mấy truyện này.
Lắc đầu Minh kéo Nhi ngồi xuống giường rồi xoa xoa mặt của cô.
Khoanh tay Minh nhìn Nhi đầy thích thú.
Ngồi phía ngoài Linh Nhi hồi hộp chờ Minh quay ra, đúng là đồ đó cô mua cho Minh nhưng chưa có cơ hội đưa. Cũng không biết là Minh mặc vừa không, chỉ là cô hơi ngại khi nghĩ đến việc cả đồ bên trong mà mình cũng mua. Ờ mà lúc trước Minh cũng mua cho cô mà, không sao đâu nhỉ. Phì cười Nhi cảm thấy thật thú vị và vui khi có Minh xuất hiện.
Phía dưới phòng bếp mọi người cũng đã vào bàn, Linh Nhi cùng Khiết Minh cũng đã xuống. Bà My cùng bà Hiền cũng đã về và đang chờ mấy đứa cháu của mình.
Mỉm cười Thiện với Ngân nắm tay nhau dưới bàn.
Là ai chủ động nhỉ.
Cũng chẳng biết chỉ biết là Minh đã nhìn thấy, vờ không biết gì Minh đạp mạnh vào chân của Đức Thiện.
Giật mình Thiện vội vàng rút tay về.
Cười cười Minh cũng im lặng, mọi người cùng nhau dùng bữa, cũng không ai đá động đến việc Nhi rơi xuống hồ. Phần vì không ai đề cập đến phần vì không ai muốn có thêm rắc rối.
Nhìn bộ quần áo mà Minh đang mặc, suýt nữa thì Đức Thiện đã sặc, ở đâu mà có đồ ở nhà anh thế này. À anh hiểu rồi, không thể bỏ qua khi mà lúc nảy Minh trêu mình, Thiện đạp mạnh vào chân của Minh như trả đủa.
Bất ngờ với hành động đó, Minh hơi khom người rồi liếc nhìn Thiện.
Biểu hiện của hai người này làm Xuân Ngân yên tâm, xem ra mọi chuyện vẫn đang tiếp diễn theo chiều hướng tốt.
Lại có ánh nhìn không vui, hậm hực khi không ai để ý đến mình Hòa Mỹ ăn vội rồi bỏ về phòng.
Bà Hiền cũng không nói gì, bà muốn con của mình ý thức được một điều, không phải ai cũng có lỗi với nó và không phải ai cũng phải quan tâm đến nó. Sống là cần chia sẽ và phải biết điều.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)