CHƯƠNG 16
Khi chiếc xe khuất xa, Minh nhăn mặt mà xoa lưng của mình. Hòa Mỹ mạnh tay thật. Nếu lúc nảy Minh không đứng ra có lẽ Nhi sẽ rất đau.
- Đây em xem – đưa bó hoa cho Ngọc, Nhi lo lắng ra phía sau lưng của Minh rồi xoa xoa nơi Minh vừa bị Hòa Mỹ đánh
- Không sao đâu, em và các bạn có định đi đâu không? – kéo tay Nhi lại, Minh nắm tay của cô rồi nhận lại bó hoa
- Dạ tụi em định đi ăn rồi đi hát, chị có đi cùng được không? – lễ phép Ngọc trả lời thay, dù gì nhìn phong thái và cách nói chuyện thì cô cũng biết Minh lớn tuổi hơn
Nhìn Minh rồi giật giật tay mình đang bị Minh nắm, Nhi chờ đợi phản ứng.
- Được chứ, mình đi mấy người
- Dạ tụi em thôi – một cậu nam từ xa chạy lại
- Nhiều chuyện quá – Ngọc thúc vai bạn nam ấy mà trêu
- Có gì đâu, mà chị tên gì vậy?
- Chị ấy tên Khiết Minh – lần này là Linh Nhi thay Minh trả lời
Có vẻ Nhi rất vui khi có Minh đi cùng.
- Mấy đứa chọn chỗ đi
- Dạ được, cứ để tụi em lo, mình đi
Nhóm của Nhi có 3 nam, 3 nữ nhìn ai cũng hồn nhiên vui tươi, nhưng Minh thấy có một cậu nam cứ chăm chăm vào Minh và Nhi, có vẻ cậu ấy rất khó chịu. Cười thích thú Minh muốn xem thử cậu nam đó sẽ làm gì.
- Nhi lên Vũ chở cho
- Nhi đi với chị Minh rồi – cười trả lời Nhi chỉ nói sự thật
Nhưng Vũ thì khác cậu có vẻ không vui vì điều này. Thấy Minh đang chạy xe ra cậu cố tình bẻ bánh lái xe mình ra phía trước khi Minh chạy tới.
Nhưng đáng tiếc Vũ không biết rằng khi Minh lái xe thì không bao giờ để con mắt trên trời.
- Em nên đậu xe có trật tự lại để người khác còn di chuyển – nhẹ nhàng dù là khó chịu trước hành động của Vũ nhưng Minh không quan tâm. Thay vào bực tức ai đó thì Minh thích việc chăm sóc Nhi hơn
Sau khi được Minh đội nón bảo hiểm xong, Nhi cũng lên xe và ôm lấy eo của Minh. Cô mỉm cười hạnh phúc, dù không biết hôm nay Minh đến đây chỉ để chúc mừng hay nói thêm điều gì nhưng chỉ cần có Minh bên cạnh thế này là cô cũng đủ vui lắm rồi.
- Nhi vui trông thấy luôn á, tôi không tin hai người họ chỉ là bạn hay chị em bình thường – nháy mắt với các bạn mình Ngọc nói
- Phải đó, từ trước đến giờ Nhi là người rất nghiêm túc và không gần gũi với ai như vậy đâu, ngay cả với Ngọc – Tuyết cũng là bạn của Nhi tiếp lời
- Tôi cũng thấy vậy
- Các cậu nói vớ vẫn gì vậy, chỉ là đùa thôi – khó chịu Vũ lên tiếng
- Đùa là thế nào hả Vũ, cậu nên xem lại thái độ của mình lúc nảy đi. Cũng may chị Minh không chấp cậu con nít đó – Phong thất vọng nói với Vũ
- Thôi đi các cậu không thấy là Nhi đang sai sao?
- Không sai gì hết, nếu cậu có lòng thì đi còn không thì cũng không cần nữa, chúng ta là bạn cậu nên cư xử sao cho phải đi – nói rồi Phong chạy nhanh về phía trước
- Thật là – bực tức Vũ bẻ tay lái sang hướng khác
Vội đuổi theo Phong, Đạt nhẹ giọng.
- Cậu đừng có gay gắt với Vũ như vậy, chắc cậu ấy buồn vì Nhi có người yêu
- Buồn, buồn thì có quyền nói năn như vậy sao
- Thôi mà, đi đi, chị Minh chờ phía trước kia – lên tiếng giảng hòa và giảm bớt căng thẳng Ngọc chen vào
- Ừ - nói rồi cả bọn cũng chạy xe thật nhanh phía sau của Minh và Nhi
Phía trước Nhi cứ cười không ngớt làm Minh cũng ngạc nhiên.
- Em làm gì mà cười dữ vậy?
- Thì em thấy Minh mắc cười – ôm siết vào eo của Minh, Nhi nói
- Cô bé này lạ thật đó – lắc đầu Minh tiếp tục tập trung lái xe
Nhìn Minh từ phía sau, Nhi lại cảm thấy hạnh phúc, có thật là cô đã yêu Minh rồi không. Sự lạnh lùng có khi đáng ghét nhưng đằng sau đó lại là sự quan tâm khiến người ta cảm động đến rơi nước mắt vì hạnh phúc.
- Tới rồi đậu xe đi chị Minh – chạy lên trước Phong ra hiệu
Minh cũng tìm chỗ để gửi xe.
Xuống xe Nhi vẫn chờ Minh đi cùng mình, cô sợ Minh sẽ lạ lẫm với chỗ này và cũng như với các bạn của cô.
- Sao vậy? – thấy Nhi cứ ngập ngừng, thắc mắc Minh hỏi
- Không, Minh vào với em nha – cười hiền, Nhi lắc đầu
Có lẽ Minh đã hiểu phần nào, mỉm cười Minh đi lại gần Nhi rồi nắm tay cô.
- Như thế này là khỏi ai nhìn đến
Chẳng trả lời, Nhi chỉ cười bẻn lẽn.
Và sự bẻn lẽn đó đã làm những người bạn của cô bắt gặp, họ tự nói với nhau rằng. Nếu 100% mà Nhi không yêu thì chỉ là 100 phần ngàn mà thôi.
- Các bạn ăn gì gọi đi
- Hay chị Minh gọi đi – đẩy menu về phía của Minh, Phong lịch sự
Để tránh căng thẳng và khó xử, Minh nghĩ ra một cách.
- Mỗi người một món, nước uống cũng vậy, hết thì thêm, được chứ
- Ý kiến hay – gật gù Đạt bún tay rồi gọi đĩa mì xào
- Em thì cơm chiên – Ngọc xoa bụng
- Em gà chiên – đến phiên Tuyết
- Em thì cũng cơm chiên, còn Nhi và chị Minh thôi đó
- Lẩu đi – không cần xem menu Nhi lên tiếng
Ngoái nhìn để gọi phục vụ Minh mỉm cười khi biết đây là quán cũng khá quen, khi nãy vào Minh cũng quên để ý, dù là quen nhưng đây là lần đầu Minh đến.
- Cho 2 mì xào, 2 cơm chiên, 2 gà chiên. 1 lẩu Thái với hai đĩa hải sản, 2 đĩa rau, 2 đĩa bún, 4 chén nước mắm xả ớt
- Xin hỏi nước uống là gì ạ? – người phục vụ vừa ghi chép vừa nói
- Bia nha mọi người, chị Minh sao? – Phong tuy biết nhóm sẽ uống được nhưng dù gì Minh cũng là khách cũng phải tôn trọng mà hỏi
- Không vấn đề
- Vậy thì cho 1 két
- Dạ vâng
Quay sang mỉm cười với mọi người rồi chợt nhớ gì đó Minh gọi vọng theo.
- Một đĩa trái cây nhiều thơm
- Dạ - người phục vụ cũng khuất dần sau bếp
Mọi người thắc mắc nhìn nhau, tại sao phải là nhiều thơm.
Trong bếp những người đầu bếp đang chế biến món ăn rất nhiệt tình và chăm chú. Có một người nhìn vào thực đơn rồi nheo mắt, hình như có gì đó quen quen ở đây thì phải, để xem anh có đoán đúng không.
- Chị Minh kêu nhiều vậy?
- Lâu lâu một lần mà, với lại mình gọi vậy cho dễ ăn, không phải giành – nói đùa vài câu Minh khui chai nước suối vừa gọi cho Nhi
Ngồi cạnh bên Ngọc vờ ganh tị, cô trêu Nhi nhưng là nói nhỏ.
- Sướng thật có cả người chăm sóc
- Là sao? – không hiểu Nhi ngây thơ hỏi lại
- Thì là vậy đó – cười cười Ngọc lơ đểnh nhìn xung quanh rồi cô chợt nhận ra nét buồn trên khuôn mặt của Phong, cô biết Phong cũng thích Nhi. Nhưng Phong là người chính trực, khẳng khái ít ra không nói xấu và theo kiểu không tôn trọng người khác như Vũ
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)