Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 36

382 0 0 0

CHƯƠNG 36

Đứng bên ngoài để chờ đợi bác sĩ khám cho mẹ mình mà lòng Linh Như như lửa đốt. Cô không cho Hòa Mỹ đi, có lẽ bác sĩ đã đúng, cần có một tác động nào đó từ bên ngoài, chẳng hạn là con cái hay là những người mà bệnh nhân có tình cảm sâu nặng để kích thích tri giác của bà. Nhi không hề hối hận về việc mình đã làm dù biết mình sẽ trả cái giá rất đắc.

  • Xin chúc mừng bà Hiền đã tỉnh
  • Thật sao – vui mừng Đức Thiện liền vào xem mẹ mình

Bên ngoài mọi người cảm ơn vị bác sĩ ríu rít.

Vị bác sĩ già nhìn Linh Nhi rồi mỉm cười, lời khuyên của ông dù là có khá tàn nhẫn với cô gái này nhưng xem ra vì mẹ mình cô ấy vẫn làm được. Và may mắn là bà Hiền cũng đã tỉnh lại.

  • Có phải bác sĩ đã nói gì với em không? – không chịu được nữa trước thái độ lạ của Nhi cùng hành động hôm nay của cô ấy, Minh giữ Nhi lại mà hỏi

Mỉm cười Nhi lắc đầu rồi nắm tay Minh.

  • Không có gì hết, chỉ là vài điều cần cho mẹ thôi, vào trong đi Minh

Không giữ Nhi nữa, Minh gật đầu rồi vào trong.

Bên trong bà Hiền đã tỉnh dù bà vẫn còn chậm chạp nhưng bà vẫn nhận ra mọi người. Bà giơ tay về phía của Hòa Mỹ và Linh Nhi.

Bước chân chậm chạp Nhi mỉm cười trong sự thật, đúng như cô đoán.

  • Hòa Mỹ

Thật bất ngờ mọi người trong phòng ai cũng tưởng mình nghe nhầm.

  • Mẹ gọi ai vậy? – để chắc chắn Thiện hỏi lại
  • Là Hòa Mỹ - bà Hiền vẫn kiên định mà đưa tay về phía Hòa Mỹ

Cũng như mọi người ở đây Hòa Mỹ cũng bất ngờ, sau những việc cô ta làm bà Hiền vẫn còn xem cô ta là con sao.

  • Mẹ gọi cô đó – đẩy Hòa Mỹ về phía bà Hiền, Linh Nhi cười trong sự chua xót và ngậm ngùi. Thì ra là đúng, cô đã nghĩ đúng, mẹ vẫn cần Hòa Mỹ

Nhìn Nhi dần dần lùi bước rồi rời khỏi phòng Minh không khỏi xót xa. Giờ thì Minh đã hiểu vì sao đêm qua Nhi lại nói chuyện cùng mình lâu như vậy. Minh cũng đã hiểu vì sao tối qua Nhi lại có những câu khó hiểu như vậy. Là cô ấy muốn Hòa Mỹ giúp bà Hiền, là cô ấy nghĩ rằng bản thân không quan trọng.

  • Minh làm giúp em việc này được không?
  • Có chuyện gì nữa? – còn định đi theo Nhi thì đã bị Hòa Mỹ ngăn lại, Minh khó chịu nói

Hòa Mỹ không nghĩ cũng có lúc Minh gắt gỏng thế này với mình, mà hình như là Minh đã không còn dịu dàng với cô như trước đây.

Nhìn ra ngoài chẳng thấy Linh Nhi đâu, Đức Thiện rất muốn đi tìm cô nhưng anh còn phải nghe vài lời từ bác sĩ.

Thấy Hòa Mỹ nói gì đó với Minh mà sau đó Minh rời đi, Xuân Ngân cũng khá thắc mắc. Cô còn định hỏi thì đã thấy Hòa Mỹ và Khiết Minh mỗi người một hướng, lạ thay Linh Nhi cũng không thấy. Quyết định tìm hiểu xem là chuyện gì Ngân lần theo phía sau Hòa Mỹ.

Dừng lại nơi ghế đá trong bệnh viện, Linh Nhi mỉm cười mà nhìn lũ trẻ đáng thương. So với chúng cô may mắn hơn, vì ít ra khi sinh ra cô đã là đứa trẻ khỏe mạnh. Phải chăng Hòa Mỹ cũng như chúng nên cuộc đời của cô và cô ta mới bị đảo lộn như vậy. Rốt cuộc thì cô đang đúng hay là sai, lần này là cô tự làm khó mình. Sự mạnh mẽ trong cô đang dần làm chính cô bị tổn thương.

  • Nếu cô đã muốn tôi về bên mẹ để giúp mẹ thì sao cô không rời khỏi Khiết Minh luôn đi

Biết giọng nói phía sau là của ai, Linh Nhi không vội nổi giận, cô vẫn im lặng.

Tiến đến gần Nhi, Hòa Mỹ hắn giọng để cho Nhi biết sự hiện diện của mình.

  • Tôi nói cô nghe có hiểu không?

Nhìn Hòa Mỹ vài giây rồi Nhi bật cười.

  • Cô nghĩ cô là ai, tôi có nói là để cô về bên mẹ sao, còn việc để Khiết Minh rời khỏi tôi thì, để tôi nói thẳng tôi không có quyền quyết định, cũng như không thể nào

Nhếch môi, Hòa Mỹ châm chọc.

  • Cô mà còn có tư cách nói những lời đó sao, vì ai mà gia đình này mới xào xáo, vì ai mà nội cùng mẹ lại vào viện và vì ai mà Khiết Minh mới có thái độ xa lánh tôi

Sự tức giận và châm chọc của Hòa Mỹ chẳng làm Nhi lo sợ. Cô có làm gì sai, chỉ có một điều chắc là đúng, đó là cô xuất hiện nên họ Trịnh mới có nhiều chuyện phát sinh. Nhưng có ai đảm bảo Hòa Mỹ sẽ không thực hiện hành vi chiếm đoạt gia tài của nhà họ Trịnh, không ai đảm bảo khi mà cô ta đã biết rõ mọi chuyện.

  • Thứ nhất, tôi là con của nhà họ Trịnh, thứ hai Khiết Minh là người yêu của tôi. Là cô từ ban đầu không tôn trọng Minh, không trân trọng tình yêu của chị ấy, chính cô đã tự giết chết hạnh phúc của mình. Đừng trách ai cả

Nghiến răng sự căm phẫn trong Hòa Mỹ đối với Linh Nhi càng cao hơn. Chẳng hiểu sao mỗi lần đối diện với Nhi thì Hòa Mỹ lại trở nên không bình tĩnh.

  • Coi như cô giỏi, để xem mẹ tôi cần ai và để xem giữa tôi và cô Khiết Minh sẽ chọn ai

Câu nói kết thúc, Hòa Mỹ cũng bỏ đi, Linh Nhi có cảm tưởng cô gái vừa rồi là người sống trong ảo giác và hoang tưởng. Ừ thì cô không phải là mẹ hay Khiết Minh nhưng sự thật là bà Hiền chính là mẹ ruột của cô, và khi không biết hai người là mẹ con bà vẫn thương cô. Thử hỏi bà sẽ bỏ rơi cô sao. Còn Khiết Minh, vốn dĩ tình yêu mà Minh dành cho cô đã đủ khiến cô tin tưởng rồi, dù rằng cô biết cả hai vẫn chưa thật sự mặn nồng nhưng cô và Minh giống nhau ở điểm. Khi còn yêu nhau, là người yêu của nhau không chỉ là việc yêu thương mà còn là trách nhiệm. Cô tin Minh, cô chỉ sợ là mình đang đẩy Minh ra xa mình hơn mà thôi.

  • “Cô biết không Hòa Mỹ, Minh không phải món đồ mà cô muốn có thì mua, không muốn nữa thì vứt, cô đã sai lầm và không được may mắn để có được tình yêu và cả con người của Minh. Tôi nhất định không để cô tổn thương Minh thêm lần nào nữa, cho dù tôi có ra đi thì với tôi Minh vẫn là người mà tôi yêu quý, là người mà tôi yêu. Và nhất định tôi không cho cô đạt được mục đích của mình, về tài sản, về tình thương hay là về Khiết Minh”

Đó chỉ là một lời nói mà Linh Nhi cứ như đang nói với Hòa Mỹ, mặc dù hiện tại cô chỉ đang nói với chính bản thân mình, cô muốn cảnh báo cho Hòa Mỹ biết, tốt nhất cô ta nên biết điều và trân trọng những gì phía trước mình. Cô nhất định không để Hòa Mỹ đạt được âm mưu xấu xa của cô ta.

  • Để em ấy đi

Bất ngờ với cái giữ vai cùng lời nói phía sau mình, Xuân Ngân còn chưa kịp định hình là ai thì người đó cũng đã xoay người rời đi.

  • Khiết Minh, cậu để em ấy đi vậy sao

Tỏ vẻ bình thản Minh đáp.

  • Linh Nhi chỉ là đi đâu đó thôi, rồi cô ấy cũng sẽ quay về

Dừng lại cứ như muốn hỏi điều gì đó từ Minh nhưng Xuân Ngân không biết nên hỏi và bắt đầu từ đâu.

Mỉm cười Minh nhớ đến những gì mà Nhi nói, điều đó làm Minh vô cùng hạnh phúc, Minh tin Linh Nhi nhất định có lý do riêng. Nhưng cho dù là lý do gì thì Minh vẫn yêu Nhi, giống như cô vẫn yêu Minh vậy.

  • Quay về với chúng ta, với tôi

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: