CHƯƠNG 25
Việc Minh tìm hiểu về ba của Linh Nhi đã xảy ra từ lúc cô về nhà Minh, cũng là trong khoảng thời gian mà cô bị Hòa Mỹ đuổi ra khỏi nhà. Minh có một vài người bạn bên thám tử và cũng có nhiều người bạn ở mỗi nơi trên đất nước, việc điều tra về vấn đề gì đó không mấy khó khăn. Minh là người vạch ra kế hoạch để họ dễ dàng tìm kiếm. Đầu tiên đó là trại trẻ mồ cô mà năm xưa Linh Nhi đã từng ở. Giờ thì Minh mới biết Nhi ở gần mình, giờ hai trại trẻ mà Minh và Nhi từng ở đã là một. Có nhiều bức ảnh được gửi về, đó là lũ trẽ cùng các sơ. Hằng năm Minh đều tiết kiệm tiền để gửi sách hay quần áo và có khi là tiền từ những mạnh thường quân về cho cô nhi viện. Điều trùng hợp là Linh Nhi cũng làm vậy, Xuân Ngân thì luôn góp cùng Minh. Và gia đình của Thiện cũng giúp rất nhiều, là những mạnh thường quân nhiệt tâm với trại trẻ mồ côi.
Rồi Minh kể cho Nhi nghe về Ngân, về Thiện.
Việc Nhi làm là lắng nghe Minh kể, cô có cảm giác từng lời Minh nói cứ như từng lời hát trong một bài hát viết về cuộc đời, nó du dương và tha thiết. Minh đúng là một người rất tình cảm.
Gần đây gia đình của Thiện cũng yên ắng hơn nhờ vào việc Hòa Mỹ và Linh Nhi không có chuyện với nhau. Họ cũng cảm thấy lạ về Hòa Mỹ, vì dạo này cứ đi sớm về trễ, và cũng không màn đến mọi người. Lúc thì nói lúc thì không.
Thiện nhìn ra được nỗi buồn trong ánh mắt của mẹ, trong sự thất vọng của bà. Cứ giống như Hòa Mỹ đang muốn tách biệt với mọi người dần dần vậy.
Dừng chân lại thay vì vào phòng, Hòa Mỹ đi về hướng hành lang với Thiện.
Bỏ hai tay vào túi quần Thiện không thể chịu được cảnh này trong cùng một gia đình. Anh không muốn Hòa Mỹ cứ trở nên xa lạ.
Cười nhếch môi Hòa Mỹ bật ngòi lửa châm tàn thuốc.
Nhìn biểu hiện của Đức Thiện, Hòa Mỹ bật cười to.
Im lặng trước lời của Thiện, Hòa Mỹ dụi tàn thuốc rồi xoay đi.
Phía sau có đôi mắt ngấn nước, đầy lệ. Người phụ nữ đầu hai thứ tóc thất thần nhìn về phía hành lang, bà cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹn. Đứa con của bà nó đang nói gì vậy, sao nó lại cư xử như vậy.
Giọng nghẹn ngào của người phụ nữ đó cũng làm Hòa Mỹ chạnh lòng nhưng có gì đó trong cô ta khiến mọi tình cảm đều bị đứt đoạn. Phải chăng vì cô ta có quá nhiều nỗi sợ hãi cùng lòng nghi kị quá lớn.
Lại là một giọng nói nữa cất lên.
Mọi người đổ dồn về phía Linh Nhi.
Linh Nhi vẫn điềm tỉnh, cô mỉm cười bước lại và nắm tay bà Hiền, cô vội nói khi thấy bà chuẩn bị nói gì đó.
Sự điềm tĩnh và lời nói quá đúng thời thế của Linh Nhi làm bà Hiền cảm thấy hổ thẹn, khi bà nhận Nhi làm con nuôi bà đã biết mình chỉ cho nó được một gia đình chứ chẳng là gì khác. Nhưng bây giờ bà đã làm được gì, một gia đình sao, có đâu chứ. Bà đúng là thất bại mà.
Nhi không nghĩ nhiều, dù gì suốt hơn 20 năm qua cô cũng đã quen với việc ánh nhìn không tốt của nhiều người nhìn mình, những lời nói chua ngoa và cay nghiệt. Cô là trẻ mồ côi, từ bé đã biết cách thế nào là giành giật thức ăn, thế nào là đánh nhau. Dù ở trong trại được các mẹ yêu thương nhưng đôi lúc bốc đồng cô cũng lén theo lũ trẻ ra ngoài, đối với những con chó hoang cô còn dữ tợn hơn chúng. Khiết Minh luôn căn dặn cô rằng, hãy bình tĩnh trước mọi việc rồi mọi chuyện sẽ ổn.
Những lời này từ Nhi chỉ làm bà Hiền cảm thấy hổ thẹn, nước mắt bà lại rơi vì thương Nhi. Nhi sẳn sàng nhận lỗi chỉ để bà vững tâm ngay cả khi là không phải.
Có gì đâu một lời xin lỗi mẹ cha, cũng chẳng mất gì và cũng chẳng thua gì. Đấng sinh thành có ân cao nhưng người nuôi dưỡng công lại lớn hơn. Bà Hiền tuy chưa nuôi Nhi ngày nào nhưng bà cũng cho Nhi biết được cảm giác của một gia đình. Vậy đã là có ơn rồi.
Đóng cửa vào phòng ánh mắt Hòa Mỹ chợt nguy hiểm lạ thường, cũng chả biết là cô ấy nghĩ gì.
Nhìn sang phòng Hòa Mỹ, Đức Thiện cũng đăm chiêu, hi vọng lần này em của anh biết quay đầu.
Sáng ra Minh đang ngon giấc thì bị giật mình vì tiếng chuông điện thoại. Lăn một vòng Minh lục tìm, vò đầu Minh thật tức mà, để ở đâu cũng không biết. Mắt nhắm mắt mở Minh suýt lọt khỏi giường.
Gì chứ giờ mà giọng còn lè nhè là sao.
Đưa điện thoại ra xa tai mình, Minh có cảm giác Đức Thiện là đang đòi công đạo cho em gái.
Há hốc vì ngạc nhiên, Minh tỉnh cả ngủ, gì mà không quan tâm. Nghiến răng nghiến lợi Khiết Minh thật muốn dần cái tên Đức Thiện đó ra, suy diễn lung tung, kết luận ẩu thả. Minh yêu Nhi còn không hết, thiệt là. Vò đầu mình rồi la lên Minh hùng hổ vào phòng vệ sinh, thật là tức quá đi mất.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)