CHƯƠNG 29
Một cuộc gọi đường dài làm Minh phải bừng tỉnh, buổi tối sau khi ăn cơm cùng Nhi xong Minh vội vã vào phòng để làm xong việc để ngày mai còn đi xa. Hôm nay, Nhi nấu ngon quá Minh ăn no đến mức lười biếng. Thiệt tình báo hại sáng hôm sau Minh dậy trễ.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang ở cổ áo sơ mi của mình, , Minh nhìn Nhi thật yêu thương, khoảnh khắc này nếu có dừng lại, thì với Minh cũng vô cùng mãn nguyện.
Cười rạng rỡ, Nhi thích nghe Minh nói như vậy.
Cả hai lại ôm lấy nhau thay cho lời chào buổi sáng. Minh xốc ba lô lên vai rồi vững tâm rời khỏi nhà, nhất định Minh phải đem tin tốt về.
Dù không biết là Minh đi đâu nhưng Nhi tin Minh đang làm chuyện cần làm. Hôm nay cô cũng sẽ về nhà để thăm nội và mẹ, Thiện đã thay Minh cho cô nghĩ buổi chiều. Cô sẽ nấu cho nội và mẹ ăn sau đó cũng sẽ về nấu cho Minh ăn. Nhất định tay nghề của cô phải cao hơn Minh mới được.
Nơi Minh đến là cô nhi viện ngày xưa mà Minh từng ở, nhận được tin từ người bạn làm thám tử Minh muốn về đây một lần để tìm hiểu. Nhiều năm qua Minh chỉ gửi quà chứ cũng ít về đến, cuộc sống của Minh chỉ cần dư giả là Minh lại mua đồ chuyển về cho các em ở đây.
Nghe tiếng gọi, vị sơ già quay lại, ánh mắt bà không thoát khỏi sự vui mừng.
Mỉm cười Minh chạy lại rồi ôm lấy vị sơ đã quan tâm chăm sóc mình.
Ở biệt thự Trịnh Gia, Linh Nhi cũng đang vui vẻ cùng nội và mẹ. Cô không thấy Hòa Mỹ nên cũng an tâm, cô không muốn mình lại là nguyên nhân khiến cô ấy nổi trận lôi đình.
Lại tại một căn nhà ở vùng ngoại ô thành phố có 2 người đang ngồi đối diện với nhau. Một người thì không ngừng buông tiếng thở dài còn một người thì cứ vô tâm như không nghe thấy.
Nhìn cô gái – là con của mình người đàn ông cười buồn.
Bật cười cô gái dụi mạnh tàn thuốc.
Im lặng và như cứng đờ mọi giác quan, người đàn ông chỉ còn biết nhắm mắt mà nghe trách cứ. Con gái của ông vẫn cứ gay gắt với ông như vậy.
Vò đầu mình người đang ông lại lẩm nhẩm điều gì đó “xin lỗi con”.
Giật mình khi nghe lại chuyện từ vị sơ già, thì ra đằng sau đó là cả một câu truyện dài như vậy. Nhưng vẫn chưa xác định được nên Minh cũng không phản ứng gì nhiều.
Mỉm cười Minh nói trong hạnh phúc.
Ngạc nhiên là cảm giác đầu tiên rồi vị sơ trách yêu Minh.
Về nhà thấy không khí có vẻ gì đó rất thoải mái, Hòa Mỹ nhìn vào trong, mọi người vẫn đang ở phòng khách xem phim.
Bà Hiền ân cần.
Thái độ phớt lờ của Hòa Mỹ làm bà Hiền càng buồn hơn, bà vẫn nhẫn nại.
Định từ chối thì thấy ánh nhìn của Thiện, Hòa Mỹ gật đầu.
Cười nhẹ nhõm bà Hiền nắm tay con gái và yêu thương nhìn con.
Thiện thật thương mẹ mình, có nỗi đau nào bằng nỗi đau mất con. Nếu Hòa mỹ càng có tâm tính cùng thai độ tệ hại hơn, chọn xa cách với mọi người hơn, thì chẳng phải mẹ của cậu sẽ đau đến chết mất hay sao.
Trở về nhà sau cả ngày trên mấy chuyến xe đường dài Minh chỉ muốn gặp Nhi ngay lúc này. Minh nhớ cô ấy đến quay cuồng, trên xe mà Minh chỉ mong nhanh về nhà để gặp Nhi.
Cảm giác có 1 vòng tay ôm mình phía sau, Nhi không hoảng sợ mà ngược lại còn là thích thú. Cô ôm hai cánh tay của Minh trên eo mình.
Mỉm cười hạnh phúc, Minh vẫn là suy nghĩ đó, làm sao để giữ mãi nụ cười trên khuôn mặt thiên thần kia.
Minh biết không chỉ cần Minh yêu Nhi nhiều thêm chút nữa, chút nữa thôi.
Tối đó Minh lại vào phòng và làm việc với máy vi tính không ngừng. Nhi khuyên mãi mà không được nên cô ấy đành dùng cách là nhõng nhẽo, buộc lòng Minh phải đi ngủ. Và trước khi ngủ Minh phải thấy Nhi ngủ trước đã. Cả hai giằn co nhau mãi mới có thể yên giấc.
Hạnh phúc đôi khi đơn giản là thế.
Và hai người vẫn hai phòng tách biệt nhau. Sẳn sàng cho một ngày mới với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)