CHƯƠNG 30
Đến chỗ làm cùng Nhi như thường ngày, nhưng hôm nay Minh có vẻ đăm chiêu hơn, Minh biết mình không thể giấu Nhi thêm được nữa. Dù cô ấy không hỏi nhưng vẻ buồn của cô ấy vì nghĩ Minh không tin tưởng càng làm Minh khó chịu và không hề muốn. Chỉ cần vài ngày nữa thôi khi Minh xác định được thì sẽ cho cô ấy biết.
Bất ngờ khi Nhi đã ở bàn của mình từ khi nào, Minh bối rối.
Thiện cũng đến gần, thấy bức ảnh trên bàn anh nhíu mày.
Nháy mắt với Thiện như ý bảo vào phòng cậu ấy rồi nói chuyện. Minh đi ngang qua chỗ của Nhi và để lại một mảnh giấy hình trái tim.
“ngày mới cho yêu thương tiếp tục, bông hồng vàng, yêu em”.
Mỉm cười hạnh phúc, Nhi cất mảnh giấy vào ví rồi nhìn xung quanh.
Chị kế bên thấy vẻ mặt đỏ ửng của Nhi thì liền trêu.
Cùng lúc đó từ ngoài cửa bước vào là một anh chàng cũng khá đẹp trai.
Mỉm cười chàng trai giơ bó hoa ra trước mặt cô.
Lùi lại Nhi chẳng hiểu gì hết, cô liền nhìn xung quanh xem Minh đâu, cô không muốn có hiểu lầm.
Cả phòng rộn ràng lên ai cũng ồ lên rồi cười thích thú.
Riêng Nhi cô chẳng vui được, ai lại giở trò nảy, giữ bình tĩnh cô lạnh giọng.
Tiếng mọi người bàn tán, còn có cả những giọng cười châm chọc, đặc biệt vô cùng quan tâm sự lập lửng sau từ đã của tên thanh niên.
Nhi thật sự đang rất khó chịu, người ta nói có người đẹp tỏ tình là vui nhưng với Nhi chỉ cần Minh là đủ.
Bên ngoài có một nụ cười đang nhếch lên tỏ vẻ đắc ý.
Và cạnh bên cũng là một nụ cười nhưng là nụ cười thích thú, cùng sự chờ đợi.
Sự cứng rắn của Nhi làm mọi người đưa ra nhiều chiều hướng mà nghĩ.
Người thì nghĩ là anh chàng kia nói dối trắng trợn, người thì nghĩ Nhi mặt dày không biết liêm sĩ.
Ngạc nhiên hết mức, Nhi lơ đểnh ánh mắt rồi tim cô giật thoát khi thấy Minh, không biết Minh đang nghĩ gì.
Khác với mọi người có nhiều suy nghĩ vu cơ, Minh chỉ thích thú mà xem cảnh tượng phía trước, để xem diễn viên thông minh kiêm người yêu của Minh sẽ đối phó ra sao.
Giờ có lẽ đa phần ai cũng có thể tin là người này đang muốn giở trò với Nhi.
Anh ta biến sắc rồi im lặng nhưng chợt nhớ ra điều gì thì liền mặt dày tiếp tục.
Bất ngờ bị kéo mà lại bị tay anh ta bấu vào vết thương dài ở tay chỉ vừa kéo da non, Nhi đau mà nhăn cả mặt, cô cố dùng sức để khiến anh ta dừng lại nhưng vết thương làm tay chân cô bủn rủn.
Thấy Nhi đau đến phát khóc, lòng Minh như lửa đốt. Không suy nghĩ Minh chặt mạnh vào cánh tay của tên thanh niên, anh ta đang nắm cổ tay của Nhi rất chặt.
Ánh mắt Minh hằn lên từng đường tơ máu, nắm cổ áo tên kia, Minh nghiến răng.
Trợn tròn mắt trước những lời vô cùng rõ ràng của Minh, người đàn ông giận tím mặt, anh ta phách lối.
Không quan tâm, Minh quét ánh mắt sang nơi mà Hòa Mỹ đang đứng, vẫn là nụ cười nhếch môi đầy chán ghét, nhưng Minh bận quan tâm Nhi hơn.
Đỡ Nhi ngồi xuống ghế, Minh đau lòng mà hà hơi vào vết thương, nó lại rách ra. Chút nữa bằng mọi giá Minh cũng phải mang Linh Nhi đến bệnh viện. Cũng nhờ vậy mà Minh biết, Nhi rất sợ dao kéo, thế mà còn liều mạng đỡ thay cho Minh.
Sao không giận được, Minh chỉ tức tại sao lúc đó mình không xuất hiện sớm hơn. Nhi có bản lĩnh nhưng đối với những kẻ thủ đoạn và mặt dày, thì cần phải đối xử như cách mà bọn chúng đối với mình.
Vừa nghe đến tên mình, tim Nhi muốn rớt ra ngoài, cô bám chặt vào người Minh.
Nhìn sang Minh thì chẳng thấy Minh nhìn mình, Nhi không biết Minh có đang giận không nhưng cũng không thể để người kia đứng chờ được.
Cả hai cùng cảm ơn nhau rồi Nhi nhận lấy bó hoa, trên hoa hình như có lời nhắn.
“trái tim lúc nãy là lời Minh mún nói, yêu em”
Đọc xong, Nhi cười tủm tỉm, ai dè Minh cũng lãng mạn vậy.
Giờ thì đã hiểu vì sao Minh quay sang hướng khác rồi chứ gì.
Mọi người trong phòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người lại tiếp tục bàn tán nhưng lời nói cũng không quá gay gắt.
Khoanh tay đứng nhìn bên ngoài, ánh mắt Hòa Mỹ càng nguy hiểm hơn.
Điều đó Đức Thiện đã nhìn ra.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)