CHƯƠNG 18
“lặng im nghe tiếng mưa rơi”.
Giai điệu một bài hát buồn khẽ vang lên, ngồi nhìn ra cửa sổ Đức Thiện cứ mãi nhìn về phía cổng. Rốt cuộc thì đối với anh, có phải Linh Nhi là tình yêu mà anh không thể thiếu hay chỉ là cảm tình rồi suy diễn thành tình yêu, cũng như vì anh có sự chiếm hữu nên không cam tâm nhìn Linh Nhi cùng người khác vui vẻ. Cười buồn đó là sự ích kỉ thì đúng hơn.
Nghe đến hai từ bệnh viện, mà Xuân Ngân lại đang ở đó, tim của Thiện muốn rớt ra khỏi lòng ngực. Nó nhói lên từng hồi, Thiện cố gắng bình tĩnh.
Vội vàng Thiện khoác áo rồi lấy chìa khóa xe ra ngoài. Anh cũng không quan tâm nhiều thứ nữa kể cả chuyện với Linh Nhi. Điều anh lo bây giờ là không biết Xuân Ngân ra sao. Lòng anh cứ thấp thoảng mà lo lắng, cầu trời Ngân đừng sao cả. Lái xe thật nhanh anh không thể chậm trễ được.
Điện thoại hết pin nên bị tắt nguồn Khiết Minh cũng chẳng nhận được cuộc gọi từ ai, sau buổi tiệc mọi người cũng giải tán. Minh cũng hơi ngà ngà nên Linh Nhi nằng nặc đòi chở cho an toàn, mà Minh thì cũng chẳng muốn cả hai gặp nguy hiểm nên không có lý do gì để từ chối.
Chẳng trả lời gì cả, Nhi cứ thế mà lái xe về hướng chung cư của Minh.
Còn Minh không phải người làm chủ tay lái nên đành ngậm bồ hòn ngồi im vậy.
Đến nơi Thiện gửi xe rồi chạy thật nhanh vào trong, bênh viện Nhân Ái không phải nơi mà Xuân Ngân làm việc, mà cô ấy cũng như Minh là trẻ mồ côi. Ba mẹ nuôi lại là người nước ngoài, họ nhận nuôi cô ấy rồi chu cấp cuộc sống vật chất, họ cũng không có nhiều thời gian bên cạnh quan tâm chăm sóc cho Xuân Ngân. Nhiều khi Thiện thắc mắc không biết vì điều gì mà Ngân không đi theo họ sang Canada, cũng có thể vì cô ấy không nỡ xa quê hương và bạn bè.
Mỉm cười hiền lành người đàn ông lắc đầu. Giờ những người trẻ lễ phép cũng không phải là không còn nhiều, trước mặt ông là một người đấy thôi.
Cảm thấy là không từ chối được người đàn ông cũng vui vẻ gật đầu.
Lên đến nhà, Nhi khóa cửa rồi nhăn nhó vì mùi bia trên người của Minh. Cô không nghĩ có lúc Minh hư như vậy.
Nghe từ về từ Nhi, Minh cảm thấy không vui, quay người nhìn cô ấy rồi bất chợt Minh nắm tay cô ấy kéo về phía mình.
Hành động bất ngờ của Minh làm Nhi mất kiểm soát, cô ngã dúi về phía Minh.
Hai đôi mắt chạm nhau thật khẽ, có gì đó hờn trách rồi là nồng ấm yêu thương.
Mỉm cười, Minh cũng chẳng nói gì mà càng áp sát mặt mình vào mặt của Nhi.
Hồi hộp là cảm giác lúc này của Nhi, cô cũng chẳng biết Minh định làm gì nhưng cô thích cảm giác gần gũi Minh hơn là sợ hãi.
Tròn mắt Nhi ngạc nhiên nhìn Minh, chẳng lẽ Minh là người đã kéo cô ra khỏi hang động ma ở Đầm Sen năm nào. Cũng là một ngày mưa cô biết sự thật về hai người ba mẹ nuôi đầu tiên của mình.
Gật đầu, Minh cúi người rồi không biết là vì điều gì thúc đẩy, hai đôi môi đã chạm nhau. Minh cảm thấy cả khung trời hạnh phúc hiện ra, có gì đó ngọt ngào, lại còng trầm bổng như một giai điệu du dương và không thể tách rời. Cứ thế Minh càng lấn sâu vào bờ môi gợi cảm và ngọt ngào của Linh Nhi.
Chẳng một chút chuẩn bị thì đã biết Khiết Minh hôn mình, Linh Nhi từ ngạc nhiên chuyển sang hạnh phúc. Có phải Minh đang cởi mở lòng và không trốn tránh cô nữa, có phải Minh sẽ cùng cô tiếp tục bước đi. Hay là chỉ vì Minh đang say mà bạo dạn, hay chỉ vì Minh đang ngộ nhận. Từ vui thành buồn Nhi còn chưa hiểu hết cảm giác trong mình về việc Minh là người năm đó thì giờ là sự hoang mang. Cô phải thừa nhận là mình đã yêu Minh, tình yêu nhẹ nhàng và có nhiều âm sắc, đặc biệt là sự hờn mát và cảm thấy ghét cái con người đang vẫn hôn mình không buông này.
Không để Linh Nhi mất tập trung vào nụ hôn, Minh lại lần nữa làm cô bất ngờ bằng việc đẩy lưỡi vào khoang miệng của cô.
Cảm nhận hai chiếc lưỡi đang quấn lấy nhau, Nhi giật mình, cô nhớ môi là của cô lưỡi là của cô nhưng sao nó lại nghe lời cái con người đáng ghét tên Khiết Minh này vậy chứ. Thật là chán ghét mà.
Chán ghét người ta mà lại ôm ghì người ta và hôn thắm thiết như thế, đây gọi là đồng lõa rồi con gì.
Ôi quả là ngại chết đi được mà.
Cười thầm, Minh là đang chiếm thế thượng phong để xem từ nay còn dám bướng bĩnh không nghe. Không để Minh đưa về thì ráng mà chịu.
Nếu Linh Nhi mà biết thì Minh cố gắng mà mua bông băng thuốc đỏ nhiều vào, cô có võ đấy nha.
Khác với sự lãng mạn và ngọt ngào trong căn nhà giản dị đơn sơ ấy, thì một nơi khác cả không khí lo lắng đang bao trùm. Sau khi đưa người đàn ông tốt bụng ấy ra xe thì Đức Thiện cũng nhanh chóng đi đóng viện phí rồi túc trực bên giường của Xuân Ngân. Nhìn người con gái đang nằm trên giường, nỗi lo lắng vẫn còn trong lòng nhưng Thiện chợt cảm thấy bình yên đến lạ. Mỉm cười anh vuốt nhẹ làn tóc có chút rối nhưng vẫn làm anh xao xuyến kia. Trước khi phân vân và hoang mang về tình cảm với Linh Nhi thì Thiện có cảm xúc đặc biệt với Xuân Ngân hơn, đến bây giờ vẫn như vậy. Anh đã từng có ý định quen Xuân Ngân nhưng vì cả hai là bạn khá thân nên đã khiến anh dừng ý định. Chỉ là mỗi khi nhìn Ngân thì lòng anh lại cứ thôi thúc, hãy gần cô ấy chút nữa, và cũng làm mọi suy nghĩ trong anh rõ ràng hơn. Đó phải chăng mới là tình yêu. Thế nhưng nhìn Ngân và Minh vui vẻ bên nhau, thân thiết đến khiến anh phát ghen làm anh không muốn tiếp tục tình cảm với cô. Vậy mà anh vẫn đôi lúc mà chua xót và cảm thấy tim mình đau nhói khi nghĩ đến việc Ngân và Minh là có tình cảm với nhau. Giờ thì anh có thể biết Minh không có ý với Ngân nhưng còn Ngân thì sao. Giờ thì hay rồi anh và Minh cũng đã lâu không nói với nhau được quá 3 câu, ngoài công việc thì cả hai cũng chẳng tạo ra lý do gì để mà gặp nhau. Không biết Ngân có buồn khi Minh yêu người khác hay không, anh lo cho Ngân rất nhiều.
Lo như thế sao Thiện không nói ra tâm tư của mình với Ngân, tình yêu là nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau và mỗi người cũng phát hiện theo nhiều chiều hướng khác nhau. Dù đôi khi biểu hiện là khác nhưng sự quan tâm thì những người yêu nhau luôn có. Yêu là để người mình yêu hạnh phúc, chứ không phải nhút nhát hay là ích kỉ mà buông bỏ quá nhanh và chiếm hữu quá cao.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)