CHƯƠNG 34
Tiếng xe cấp cứu rền vang cả vùng trời. Mọi thứ cứ như không còn là màu xanh tươi sáng được nữa, cứ như một khoảng tối tăm nào đó đang bao trùm.
Trước cửa phòng bệnh, Đức Thiện gục người tại cửa, còn Nhi thì như người mất hồn, chỉ còn biết dựa vào Khiết Minh.
Xuân Ngân đã đến, cô nhìn thấy Thiện mà đau lòng, cú sốc quá lớn cho anh và cả nhà của anh. Cũng may anh và Linh Nhi là không có gì, nếu không cả hai người sẽ phải đối mặt với nhau thế nào đây.
Mỗi người một góc chờ riêng trước hai phòng cấp cứu đang sáng đèn, bên trong là hai người thân của họ. Nhìn sang Linh Nhi, Thiện cứ cứng đờ miệng không biết nên nói gì, vậy mà anh đã từng có ý định chiếm lấy em gái của mình. Chua chát thật, mà liệu lúc đó Hòa Mỹ có biết Linh Nhi là em của anh chưa, nếu cô ta đã biết mà vẫn còn giúp anh thực hiện kế hoạch kia thì anh nhất định sẽ không buông tha. Tình nghĩa suốt hơn 20 năm cô ta xem như là gió thoảng thì anh cũng sẽ không nương tình. Để em của anh lưu lạc lâu như vậy, chịu khổ như vậy, cô ta đúng là nhẫn tâm mà.
Con người ta khi cảm thấy sẽ mất những thứ luôn nghĩ là của mình thì sẽ hết sức sợ hãi và sẽ tìm mọi cách, bằng mọi giá mà giữ lấy. Đó là sự nghi kị, ích kĩ của một con người, và còn là vì lòng tham, một lòng tham không đáy.
Nhi thẩn thờ, cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu được chuyện này. Đó là sự thật sao, cô là con của mẹ Hiền là cháu của nội. Tự dưng thân phận lại được bộc lộ ngay vào lúc cả bà nội cùng mẹ của cô đi cấp cứu. Có phải cô đúng là sao chổi của họ.
Lắc đầu, Nhi nằm xuống hàng ghế sa lông trong phòng của bà Hiền.
Nhìn Nhi thế này, Minh chẳng quen mắt, ngày cô ấy bị Hòa Mỹ tống ra khỏi nhà, ở nhờ nhà người khác cô ấy cũng đâu thế. Xót xa Minh chỉ còn biết đứng đấy mà lắng nghe từng hơi thở, lắng nghe từng tiếng thút thít rất rất nhỏ. Nhi đã mạnh mẽ quen rồi nên khi cô ấy muốn trở nên yếu đuối cũng khó khăn hơn. Chốc chốc Minh lại kéo Nhi vào lòng, và trong giây phút ấy Minh mới cảm nhận được sự đau khổ của cô.
Cũng những lúc trong vòng tay của Minh, Nhi mới dám thể hiện sự yếu đuối trong lòng mình. Cô mới biết khi ấy mình mới là chính mình, chỉ có Minh mới cho cô được cảm giác bình yên và ấm áp.
Ngẩng nhìn người vừa gọi mình, nước mắt Nhi tự khắc chảy.
Nhận được cái vỗ vai của Minh, Thiện cũng cảm thấy tự tin hơn. Xuân Ngân đã khuyên anh vào đây, và anh biết mình cũng muốn nói rõ với Linh Nhi. Dù sớm hay muộn thì hai người vẫn phải nhận lại nhau khi mà mọi chuyện đều đã sáng tỏ. Nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Nhi, Thiện nghẹn ngào.
Lau nước mắt Nhi nhìn về hướng giường của bà Hiền.
Lắc đầu Thiện nắm tay Nhi rồi cũng rơi nước mắt.
Cúi đầu Nhi hiểu chứ, làm sao không hiểu được. Khi không biết cô là con, bà Hiền vẫn thương cô thì giờ cũng có khác gì. Cô cũng không thể trách, khi mà bà đã tận tay nuôi lớn Hòa Mỹ cho đến bây giờ. Tình cảm đương nhiên phải đậm sâu hơn cô.
Đứng bên ngoài Minh và Xuân Ngân cũng lặng thin, cả hai cũng chẳng biết nên nói gì. Chỉ là trong khoảnh khắc ngắn, cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười, có lẽ họ vẫn đang chờ người mà họ yêu trở ra với tinh thần phấn chấn hơn.
Minh bật dậy rồi đuổi theo, đúng là Hòa Mỹ.
Khi biết Minh phát hiện ra mình Hòa Mỹ đã cố gắng chạy thật nhanh.
Ngoài cổng bệnh viện một chiếc xe Camry đời mới cũng vừa chạy vụt qua. Minh biết đó là xe của ai, Minh chỉ muốn hỏi Hòa Mỹ xem cô ta nghĩ gì về những việc mà cô ta đã làm.
Trở ra không thấy Minh, nghĩ là Minh có việc cần làm nên Nhi cùng Thiện sang thăm bà My.
Trong phòng ánh mắt bà My vô cùng thương tâm, bà nào muốn gạt Hòa Mỹ ra khỏi cuộc sống của gia đình bà. Đã hơn 20 năm nay bà luôn thương yêu cô gái này, tình nghĩa làm sao mà không có được. Còn Linh Nhi, bà càng xót thương hơn khi để cháu ruột của mình lưu lạc và chịu khổ. Hơn nữa còn bị đứa cháu mà mình nuôi dưỡng nhiều lần gây khó dễ, suýt nữa là hại chết. Bà không thể tin được Hòa Mỹ có thể tàn nhẫn như vậy, và giờ đối với những người đã nuôi dưỡng mà cô ấy cũng có thể nhẫn tâm.
Mỉm cười mà rơi nước mắt bà My đưa tay về phía trước, môi bà mấp máy.
Không kiềm lòng được Linh Nhi cũng òa khóc rồi ôm lấy nội của mình. Bấy lâu nay cô ở trong chính căn nhà của mình mà cô không hề hay biết.
Lau nhanh nước mắt rồi đứng thẳng người, Đức Thiện tin gia đình của anh sẽ yên bình hơn. Còn Hòa Mỹ, anh sẽ tìm gặp cô, và anh tin gia đình của anh nhất định cho cô cơ hội. Chắc có lẽ là vì sợ phải mất tất cả nên Hòa Mỹ mới như vậy.
Nhưng đó là việc làm sai rành rành, con người đôi khi mất lý trí thì vẫn còn trái tim, còn Hòa Mỹ ruốt cuộc thì cô ta hành động bằng điều gì.
Rời khỏi căn nhà vốn không thuộc về mình, lòng Hòa Mỹ vẫn còn rất ấm ức. Đúng là sự việc lần này cô gây ra là có lỗi với dòng họ Trịnh nhưng ai kêu Linh Nhi xuất hiện. Cô ta chính là mối gây họa cho cô, làm cô mất nội, mất mẹ, mất anh hai và còn mất cả người đã từng thích cô. Mọi thứ đều là do Linh Nhi mà ra.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)