CHƯƠNG 40 (CHƯƠNG CUỐI)
Mây đen cũng đã đi, ánh bình minh chiếu rọi. Có lẽ qua sự việc vừa rồi Hòa Mỹ cũng không còn lý do gì mà hận Linh Nhi. Nhi đã cứu cô một mạng. Cô không muốn nợ Nhi nên cũng như Nhi đã nói, cả hai hòa. Nhà họ Trịnh có thêm thành viên chứ không có việc mất một ai đó.
Ông Đại để lại toàn bộ cổ phần cho Hòa Mỹ, ông nghĩ đến lúc mình nên rời khỏi đây. Nhìn Hòa Mỹ ông đã an tâm hơn trước. Dù gì Trịnh gia cũng rất bao dung với con của ông.
Im lặng nhìn nhau mọi người biết không thể bắt ép Hòa Mỹ được, nhưng dù gì cũng là ba của cô ta.
Tiếng đập cửa dồn dập, buồn bực Hòa Mỹ hậm hực mà mở cửa.
Mặt Nhi đỏ ngay vì giận đến Khiết Minh còn sợ.
Minh chỉ còn biết đứng nhìn người yêu của mình làm chuyện đại sự.
Đơ người trước câu hỏi của Linh Nhi, Hòa Mỹ nhìn mọi người rồi nhìn ông Đại.
Không muốn làm khó Hòa Mỹ, ông Đại cười hiền.
Nhi nhún vai rồi lè lưỡi.
Mỉm cười Minh giơ tay mà nắm lấy tay Nhi khi thấy cô đi về phía mình.
Mỉm cười ông Đại luyến tiếc nhìn đứa con thân thương, ông biết mình không có quyền bắt ép gì ở Hòa Mỹ cả.
Lúc này Nhi không còn kiêng dè nè, thách thức Hòa Mỹ như là thú vui mỗi ngày.
Chẳng nói gì Hòa Mỹ lên phòng.
Mọi người chỉ còn biết lắc đầu và ra tiễn ông Đại.
Đỏ mặt Nhi úp mặt vào vai Minh mà trốn.
Nhìn cảnh hạnh phúc đó quả là làm người ta ganh tị. Hòa Mỹ cười buồn, vốn không là của cô.
Cười nháy mắt với Minh, Nhi tỏ vẻ đắc thắng khi Hòa Mỹ vừa đi ngang.
Còn Minh chỉ còn biết bó tay, Nhi lúc này cao tay lắm rồi.
Bất ngờ với giọng nói phía sau mọi người ngạc nhiên nhìn Hòa Mỹ và chiếc va li.
Cười xinh đẹp, Hòa Mỹ nắm tay mẹ mình.
Ngạc nhiên và rồi là hạnh phúc, ông Đại như không tin vào tai mình.
Chính Nhi đã khiến Hòa Mỹ thay đổi quyết định chỉ sau vài câu cãi nhau.
Rơi nước mắt ông Đại lắc đầu rồi ôm chầm lấy con mình.
Mọi người mỉm cười, có lẽ đây mới chính là sức mạnh của tình thân.
Chiếc xe lăn bánh đem hạnh phúc mới đến vùng trời yên bình hơn. Nhưng ở lại chắc rằng mọi người cũng đang hạnh phúc.
Lắc đầu bà My cùng bà Hiền vào nhà.
Còn lại Minh và Nhi, cả hai cứ ra sức mà trêu nhau.
Bất ngờ Minh ôm chặt lấy Nhi mà ngã xuống cỏ.
Môi chạm môi, khoảnh khắc lắng đọng nhưng tinh tế của tình yêu.
Hai bàn tay ôm chặt lấy đối phương, hai đôi môi không rời.
Mỉm cười Nhi khẽ gật đầu
Một nụ hôn sâu và nồng, chân thành và không hề vội vã. Họ yêu nhau và giờ là đến với nhau. Một kết thúc ngay tại thời điểm này nhưng là bắt đầu cho một thời điểm sau đó. Hạnh phúc họ đang có sẽ ra sao, đó là quyền quyết định của họ. Đừng chỉ đỗ lỗi cho số phận, mà cũng hãy nhìn lại bản thân mình.
Khúc nhạc du dương về tình yêu đang ngân lên trong tim của những con người đang yêu nhau.
Hạnh phúc nhé những nhân vật của tôi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)