CHƯƠNG 37
Những cơn gió cuối năm cũng khác đi, nó se lạnh và có chút gì đó ưu phiền hơn. Nó cũng giống như tâm trạng của mỗi con người. Nó làm người ta cảm thấy cần phải nhanh hơn nữa để bắt kịp với thời gian, bắt kịp khoảnh khắc giao mùa.
Những khung cảnh thơ mộng phía trước là mục tiêu cho những người săn ảnh. Nó làm những con người say mê với ống kính phải không ngừng tay.
Còn Minh, Minh chụp ảnh để lưu lại những khoảnh khắc mà người yêu của mình từng xuất hiện, từng đi qua và từng dừng lại. Dù rằng trong ảnh có khi là không có cô.
Ngày ngày Linh Nhi vẫn đến bệnh viện với vai trò là một người con, cô nhìn ra được ánh mắt ngày càng đau thương của bà Hiền khi nhìn mình. Đã có điều gì khiến bà và cô trở nên xa cách, cả hai là mẹ con với nhau vậy mà còn không bằng lúc chỉ là người dưng. Chỉ có thể là cười buồn, và chỉ có thể là kẻ thất bại trong ánh mắt của Hòa Mỹ. Nhưng cô không quan tâm những điều đó, chỉ cần mẹ của cô hồi phục thì việc Hòa Mỹ xuất hiện và xem cô là kẻ không đáng cân nào trong mắt cũng chẳng sao. Rồi cô ấy sẽ nhận ra giá trị của những việc mình làm, nói cho sang thế thôi nhưng đúng ra là hậu quả thì hay hơn.
Vội mời bà My vào phòng trong tiếp khách, Khiết Minh mỉm cười với bà, Minh biết bà đến đây là vì điều gì.
Cười rồi lắc đầu Minh rót nước cho cả hai.
Phì cười trước cách nói chuyện của Minh, bà My nắm tay đứa cháu này.
Gật đầu bà My cảm phục cách sống không nhanh cũng chẳng chậm mà lại thật chắc chắn trong từng bước đi của Khiết Minh. Một trẻ mồ côi phải tự lực trong nhiều việc, có một suất học bổng và là hành trang cho tương lai. Những gì Minh có ngày hôm nay không phải một con người có đầy đủ tình thương và vật chất nào cũng làm được. Nếu để Linh Nhi và Khiết Minh bên nhau quả thật bà rất an lòng.
Những ngày qua Hòa Mỹ cứ nghĩ là bà Hiền chẳng biết gì, cô ta đến để chăm sóc bà ấy phần vì nghĩa vụ, và phần vì muốn chứng minh cho Linh Nhi thấy rằng. Cô ta mới là người được bà Hiền yêu thương nhất.
Có lẽ Hòa Mỹ đã sai, có phải chăng cô ấy đang sống trong ảo tưởng.
Và nguyên do là gì, thì chỉ có những người trong cuộc mới hiểu.
Minh hiểu Nhi đang làm gì.
Thiện hiểu Nhi đang làm gì.
Bà My hiểu Nhi đang làm gì.
Còn Hòa Mỹ cô ấy chẳng hiểu gì cả.
Quan trọng là bà Hiền, bà có cảm nhận được hay không, có cảm nhận được tình yêu thương mà Nhi dành cho bà. Không cần bà hiểu, Nhi sẳn sàng cho bà thời gian chỉ cần bà cảm nhận, cảm nhận được tình cảm của cô, từ từ, từ từ cũng được.
Trở về nhà là cảm giác mà Minh luôn mong đợi trong suốt một ngày, vì ở nhà có hơi ấm của Linh Nhi. Dù biết rằng Nhi đã dọn ra ngoài, cô không về nhà họ Trịnh cũng không ở đây với Minh. Cô là cần điều gì, cô đang suy nghĩ điều gì.
Phịch xuống hàng ghế sô pha ngoài phòng khách, Minh dang hai tay cứ như những ngày còn Nhi bên cạnh, cả hai ở cạnh nhau, Linh Nhi dựa vai của Khiết Minh, hay Khiết Minh nằm lên đùi của cô. Cảm giác nhẹ nhàng hạnh phúc đến khó tả. Nhắm mắt Minh cứ như tận hưởng hạnh phúc của riêng minh.
Câu hỏi liệu Linh Nhi có nghe thấy.
Không biết cô có nghe được điều Minh nói hay không, chỉ biết cũng như Minh cô đang rất nhớ người mình yêu. Một mình trong căn phòng lạnh lẽo, Nhi nhớ đến những khoảnh khắc cả hai bên cạnh nhau, nhưng đêm về thì phòng ai nấy ngủ. Trừ khi là cúp điện hay sấm sét thì cô mới nằm trong vòng tay của Minh. Cảm giác hạnh phúc đến mức an toàn và không muốn tách rời. Vậy mà cô lại nhẫn tâm làm trái tim mình đau khổ mà rời khỏi Minh. Có phải là cô đang ích kỉ, cô muốn bình tâm với mọi việc, nghĩ suy nhiều cách. Cô biết gia đình mình ở đâu, có những ai và cô đang vì họ mà giúp bà Hiền hồi phục. Nhưng tại sao trong những cách cô đang thực hiện âm thầm lại có việc rời xa Khiết Minh. Thật vô lý.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)