Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5

411 0 1 0

CHƯƠNG 5

Trở ra phòng khách, Minh vừa lau tóc vừa vào bếp lấy nước uống, loay hoay lại không thấy Nhi đâu hết, Minh đâm ra lo lắng. Ngừng lau tóc Minh vội chạy ra hướng cửa, cửa vẫn còn khóa, chạy vào phòng thì hai chiếc chìa khóa nhà vẫn nằm nguyên ở đó. “Vậy thì Nhi đi đâu”. Nhà của Minh cũng đâu có rộng, chỉ có một phòng khách, 1 phòng bếp, 2 phòng ngủ, còn phòng vệ sinh thì đều trong hai phòng ngủ đó rồi, đúng rồi là ban công. Nghĩ là làm Minh ra hướng ban công đề tìm.

Đúng là Nhi đang đứng đó.

Ôm hai tay mình Nhi cảm thấy lạnh, lạnh vì trời và cả trong lòng. Cô bị hất hủi như vậy thì làm sao không tủi thân cho được. Ở đây ngắm sao cũng đẹp lắm chứ, giờ thì cô mới biết là căn hộ của Minh ở lầu số 8, ở đây có thể ngắm trời về đêm rất thuận mắt, có thể nhìn xuống phía dưới lòng đường.

  • Ở đây nhìn trời thì tốt lắm, lòng đường phía dưới chỉ ngừng tấp nập về đêm
  • Minh đã cứu em thoát khỏi những chiếc xe tử thần đó
  • Cà phê, tôi mua lúc đi siêu thị - đưa cho Nhi một lon cà phê đóng hộp Minh lại cười, nụ cười thanh tao và nhẹ nhàng

Nụ cười ấy lại lần nữa làm khuấy động tâm trí của Nhi, cô nhận lấy lon cà phê tuy lạnh mà ấm áp từ tay người cạnh bên.

  • Minh không cảm thấy cho một người lạ ở trong nhà là một bất tiện sao

Nuốt ngụm cà phê đắng vào cuốn họng, chợt vị ngọt từ đâu len lỏi.

  • Có chứ nhưng không hiểu sao với cô tôi lại không phiền lắm, chắc là sự đồng cảm nào đó, cũng có thể vì tôi là người tốt
  • Đồng cảm là sao?

Quay sang nhìn Nhi, chợt ánh mắt hai người lại bắt gặp nhau, có chút gì đó dao động, rồi là xao xuyến.

Thật nhanh Khiết Minh quay đi, uống cạn lon cà phê rồi sẳn giọng.

  • Khuya rồi, ngủ thôi

Cười buồn Nhi nghĩ mình cũng không nên hỏi quá nhiều về đời tư của người khác.

  • Chị ngủ ngon
  • Ừ, ngủ ngon – ngập ngừng rồi Minh cũng vào trong nhà, bỏ lon vào thùng rác ánh mắt lại hướng về phía ban công. Tốt nhất đừng nên quá quan tâm, vào nhanh rồi đóng cửa phòng lại, Minh nhảy lên giường. Bóp trán mình Minh cảm thấy mình là đang tự chuốc lấy phiền phức

Còn Nhi, cô đi ngang phòng của Minh rồi nhìn vào, dù là cửa đang đóng. Cô cười buồn rồi quay về phòng của mình. Có lẽ chẳng có gì đâu.

Như đã nói thứ ba Minh sẽ không đi làm, Nhi cũng chẳng biết là vì sao Minh nghĩ, có thể đó là ngày nghĩ của Minh, cũng có thể là do Minh thích nghĩ, hay nói đúng hơn là nghĩ ngơi. Tối qua cô ngủ khá trễ, khi sang phòng cạnh bên thì Minh đã ngủ từ lúc nào, chắc là Minh rất mệt. Khuôn mặt khi say ngủ của Minh quả là rất bình yên. Cô đã lặng nhìn khuôn mặt đó, có lẽ cô cũng nên rời khỏi đây.

  • Minh ăn sáng đi, bù lại hôm qua
  • Ờ, cô cũng ngồi ăn luôn đi – ngồi xuống bàn Minh ngạc nhiên với mấy ổ bánh mì đang hiện diện

Biết là Minh thắc mắc điều gì, Nhi giải thích.

  • Em mua đó
  • Cô mua, cô cũng dậy sớm quá đó – thắc mắc được giải đáp Minh bắt đầu ăn sáng, món trứng ốp la và bánh mì, tuy là món thường niên nhưng chưa bao giờ lỗi thời và hình như hôm nay nó cũng làm tâm tình ai đó vui vẻ hơn

Cũng ăn cùng Minh, Nhi cũng chưa nói gì, có lẽ đợi đến trưa hay chiều mát rồi hẳn nói, dù gì ở đây cũng đã 3 ngày 3 đêm, thêm 1 ngày nữa chắc cũng không sao. Và cô cũng muốn nói chuyện với Minh, cô muốn ghi nhớ chút thật nhiều điều về Minh để sau này còn gặp mà đền đáp, cũng như lưu giữ trong tâm của mình.

  • Để tôi rửa, cô vào trong phòng lấy giúp cái túi có ghi chữ Thanh Hoa nha
  • Dạ - không hỏi nhiều mà Nhi đi làm liền

Không hiểu sao mỗi lần nghe từ dạ nơi Nhi thì Minh lại cảm thấy gì đó nhẹ lòng, và thoải mái vô cùng.

  • Phải cái này không Minh?
  • Phải rồi

Đặt túi đồ xuống ghế, Nhi cũng chẳng biết làm gì.

  • Cho cô đó – đẩy túi đồ về phía của Nhi, Minh ngại ngùng nói
  • Cho em, mà gì vậy Minh?
  • Ờ thì, thì đồ mặc đó mà, à tôi nhớ là có chút việc tôi vào phòng trước – hối hả chạy đi, Minh không muốn Nhi nhìn thấy nét mặt đỏ ngây của mình

Chẳng hiểu sao Minh lại có vẻ hấp tấp và ngại như vậy Nhi cứ hết nhìn Minh đến nhìn túi đồ. Đến khi cánh cửa được khép lại thì cô cũng mở túi đồ ra xem.

  • “của cô thấy ướt với bị rách hết rồi, nói thiệt nha chắc là ai đó cố tình, mà thôi không quan trọng đâu, xin lỗi vì xen vào đời tư của cô nhưng tại lúc tôi lấy đồ ra phơi nên thấy vậy, mua cho cô một ít, đừng cười tôi đó”

Phì cười, khóe mắt Nhi cay cay đến khó mà dừng lại, một giọt nước mắt rơi xuống. Sự quan tâm này từ Minh có cầu Nhi cũng chẳng dám, một người xa lạ mà lại tốt với cô như vậy. Ừ có thể Minh đồng cảm vì cùng là phận phụ nữ mà cô trông có vẻ đáng thương hơn. Cũng có thể vì Minh vốn là người tốt, không hiểu sao lòng cô dấy lên cảm xúc hạnh phúc đến khó diễn tả, nó đến quá nhanh nhưng cô hi vọng nó không kết thúc quá vội.

Vẫn còn thở dốc Minh chẳng hiểu Nhi sẽ nghĩ sao, dù gì thì Minh cũng thật sự đã quá đường đột, nhưng nhìn đồ của Nhi như vậy Minh không cầm lòng được. Thật tình là Minh không nghĩ nó tự rách mà là có người cố tình làm, không biết Nhi sẽ ra sao nếu quay về nơi đó, hay là rời khỏi đây.

  • Minh, em vào được không?

Có tiếng gõ cửa, ngồi ngay ngắn trên giường để đọc sách Minh đáp lời.

  • Ừ, em vào đi

Mở cửa bước vào Nhi nhìn xung quanh rồi thấy Minh trên giường, cô cũng tiến lại.

  • Cảm ơn Minh nhưng em nhận quá nhiều từ Minh rồi, em không dám nhận nữa đâu
  • Tôi đã nói là cô cứ nhận đi, coi như tôi cho cô mượn, giờ cô không lấy thì mặc gì, nói thật tôi nghĩ cô không còn nhiều tiền

Đúng là Nhi không còn nhiều tiền thật nhưng cô cứ ở lại thì thật không biết đền ơn Minh bằng cách nào cho thỏa.

  • Em cảm ơn nhưng em không thể
  • Này, Linh Nhi – thấy Nhi bỏ đi và để túi đồ lại, Minh vội vã nhảy khỏi giường rồi chặn ngang cửa

Cúi đầu không nhìn Minh, Nhi không thể để Minh khuất phục.

  • Cô nhận đi, chẳng có gì mà ơn cả, cùng là phụ nữ coi như là sự đồng cảm của tôi vậy, được không? – dùng những lời nói nhẹ nhàng và giọng âm tha thiết, Minh hi vọng Nhi sẽ nhận. Minh không thể đành lòng để Nhi chịu khổ như vậy

Có gì đó vỡ òa rồi lại nghẹn nghẹn, đúng như cô đoán là vì Minh thương hại cô thôi, chẳng hiểu sao cô lại khó chịu với cái suy nghĩ này.

  • Dạ

Biết là Nhi đã đồng ý nhưng sao cô ấy vẫn còn gì đó khó nói và không được vui, lòng Minh cũng cảm thấy không được thoải mái.

  • Còn gì cô chưa nói với tôi sao?

Lùi lại thoát khỏi vòng vây của Minh, Nhi mạnh dạn nói.

  • Chút nữa em sẽ đi, em nghĩ phiền Minh thế này là đủ rồi

Cứ như một tin tức không hề cho mình niềm vui nào, Minh im lặng đôi lúc. Minh thật là không muốn Nhi đi, sự xuất hiện của cô ấy dù chỉ mới có vài ngày ngắn ngủi nhưng lại làm cho Minh cảm thấy không cô đơn và đỡ buồn tẻ hơn rất nhiều, căn nhà này cũng ấm lên một chút.

  • Em biết mình đi thế này thì thật là ngại nhưng em hứa có cơ hội em nhất định tìm Minh để mà báo đáp

Vẫn im lặng Minh chẳng biết nên nói gì, không có lý do để giữ cô ấy lại.

  • Minh, em xin phép
  • Khoan đã – đến khi Nhi chuẩn bị lướt qua mình thì Minh mới thật bừng tĩnh

Minh cứ im lặng làm Nhi cũng cảm thấy lo lắng, cứ ngỡ Minh sẽ như vậy cho đến khi cô rời đi, có lẽ vậy sẽ để cô đi không phải quá nhiều luyến tiếc.

  • Thật ra thì cô không cần phải đi đâu
  • Nhưng mà – xoay người lại thì Nhi giật mình khi Minh quá gần mình

Nhìn xuống ánh mắt trong veo như mặt hồ thu kia Minh cười hiền.

  • Tôi cũng muốn có bạn, cố tình không bằng hữu duyên, thôi thì mình có duyên với nhau coi như tạo một mối quan hệ, cô ở đây tôi cũng chẳng mất gì, bất quá thì cô trả tôi tiền nhà mỗi tháng, rồi tiền đó dùng để mua đồ ăn trong nhà, cũng được mà đúng không?

Nhìn Minh thoạt đầu là thắc mắc, sau là ngạc nhiên rồi là gì đó hạnh phúc, Minh chắc là rất có thành ý nên mới nghĩ ra nhiều lý do để giữ Nhi lại như vậy.

  • Thế nào thấy tôi tính hay không, vậy đi, ở lại nha, rồi lát nữa mình đi chơi

Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Nhi nhớ là cô chưa đồng ý mà.

  • Em
  • Thôi em hoài, đồng ý đi, cô muốn đền ơn tôi thì làm vậy đi, cứ coi như cho tôi làm việc tốt – vừa nói vừa nháy mắt rồi mỉm cười Minh thích vẻ mặt ngố tẹt này của Nhi lắm

Đúng là Nhi đang rất ngốc nghếch, cô tự nhận thế vì cô cứ như bị Minh dắt đi vậy.

  • Cảm ơn Minh
  • Tốt rồi, thôi ngủ trưa, tôi mà nghĩ thì chỉ có ăn với ngủ, chiều đi chơi rồi nói chuyện tiếp, cũng lâu rồi tôi chưa ra ngoài – rất tự nhiên mà nói rồi Minh nhảy lên giường mà vờ nhắm mắt
  • Dạ, vậy em ra ngoài trước
  • Về phòng chứ, ngủ đi – nói mà không mở mắt, nếu để ý sẽ thấy Minh cười, cười gì thì chỉ có Minh biết

Gãi đầu Nhi không nói nữa, nếu mà nói nữa chắc lại là ra tùm lum chuyện, cô cứ bị Minh bắt tẩy của mình, đóng cửa nhẹ nhàng không hiểu sao cô cứ như cái máy mà đi về phòng theo lời của Minh. Sẽ thoải mái và dễ dàng hơn khi có chỗ ăn chỗ ở, có khi nào đây là vận may từ trời rơi xuống chăng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: