CHƯƠNG 5
Trở ra phòng khách, Minh vừa lau tóc vừa vào bếp lấy nước uống, loay hoay lại không thấy Nhi đâu hết, Minh đâm ra lo lắng. Ngừng lau tóc Minh vội chạy ra hướng cửa, cửa vẫn còn khóa, chạy vào phòng thì hai chiếc chìa khóa nhà vẫn nằm nguyên ở đó. “Vậy thì Nhi đi đâu”. Nhà của Minh cũng đâu có rộng, chỉ có một phòng khách, 1 phòng bếp, 2 phòng ngủ, còn phòng vệ sinh thì đều trong hai phòng ngủ đó rồi, đúng rồi là ban công. Nghĩ là làm Minh ra hướng ban công đề tìm.
Đúng là Nhi đang đứng đó.
Ôm hai tay mình Nhi cảm thấy lạnh, lạnh vì trời và cả trong lòng. Cô bị hất hủi như vậy thì làm sao không tủi thân cho được. Ở đây ngắm sao cũng đẹp lắm chứ, giờ thì cô mới biết là căn hộ của Minh ở lầu số 8, ở đây có thể ngắm trời về đêm rất thuận mắt, có thể nhìn xuống phía dưới lòng đường.
Nụ cười ấy lại lần nữa làm khuấy động tâm trí của Nhi, cô nhận lấy lon cà phê tuy lạnh mà ấm áp từ tay người cạnh bên.
Nuốt ngụm cà phê đắng vào cuốn họng, chợt vị ngọt từ đâu len lỏi.
Quay sang nhìn Nhi, chợt ánh mắt hai người lại bắt gặp nhau, có chút gì đó dao động, rồi là xao xuyến.
Thật nhanh Khiết Minh quay đi, uống cạn lon cà phê rồi sẳn giọng.
Cười buồn Nhi nghĩ mình cũng không nên hỏi quá nhiều về đời tư của người khác.
Còn Nhi, cô đi ngang phòng của Minh rồi nhìn vào, dù là cửa đang đóng. Cô cười buồn rồi quay về phòng của mình. Có lẽ chẳng có gì đâu.
Như đã nói thứ ba Minh sẽ không đi làm, Nhi cũng chẳng biết là vì sao Minh nghĩ, có thể đó là ngày nghĩ của Minh, cũng có thể là do Minh thích nghĩ, hay nói đúng hơn là nghĩ ngơi. Tối qua cô ngủ khá trễ, khi sang phòng cạnh bên thì Minh đã ngủ từ lúc nào, chắc là Minh rất mệt. Khuôn mặt khi say ngủ của Minh quả là rất bình yên. Cô đã lặng nhìn khuôn mặt đó, có lẽ cô cũng nên rời khỏi đây.
Biết là Minh thắc mắc điều gì, Nhi giải thích.
Cũng ăn cùng Minh, Nhi cũng chưa nói gì, có lẽ đợi đến trưa hay chiều mát rồi hẳn nói, dù gì ở đây cũng đã 3 ngày 3 đêm, thêm 1 ngày nữa chắc cũng không sao. Và cô cũng muốn nói chuyện với Minh, cô muốn ghi nhớ chút thật nhiều điều về Minh để sau này còn gặp mà đền đáp, cũng như lưu giữ trong tâm của mình.
Không hiểu sao mỗi lần nghe từ dạ nơi Nhi thì Minh lại cảm thấy gì đó nhẹ lòng, và thoải mái vô cùng.
Đặt túi đồ xuống ghế, Nhi cũng chẳng biết làm gì.
Chẳng hiểu sao Minh lại có vẻ hấp tấp và ngại như vậy Nhi cứ hết nhìn Minh đến nhìn túi đồ. Đến khi cánh cửa được khép lại thì cô cũng mở túi đồ ra xem.
Phì cười, khóe mắt Nhi cay cay đến khó mà dừng lại, một giọt nước mắt rơi xuống. Sự quan tâm này từ Minh có cầu Nhi cũng chẳng dám, một người xa lạ mà lại tốt với cô như vậy. Ừ có thể Minh đồng cảm vì cùng là phận phụ nữ mà cô trông có vẻ đáng thương hơn. Cũng có thể vì Minh vốn là người tốt, không hiểu sao lòng cô dấy lên cảm xúc hạnh phúc đến khó diễn tả, nó đến quá nhanh nhưng cô hi vọng nó không kết thúc quá vội.
Vẫn còn thở dốc Minh chẳng hiểu Nhi sẽ nghĩ sao, dù gì thì Minh cũng thật sự đã quá đường đột, nhưng nhìn đồ của Nhi như vậy Minh không cầm lòng được. Thật tình là Minh không nghĩ nó tự rách mà là có người cố tình làm, không biết Nhi sẽ ra sao nếu quay về nơi đó, hay là rời khỏi đây.
Có tiếng gõ cửa, ngồi ngay ngắn trên giường để đọc sách Minh đáp lời.
Mở cửa bước vào Nhi nhìn xung quanh rồi thấy Minh trên giường, cô cũng tiến lại.
Đúng là Nhi không còn nhiều tiền thật nhưng cô cứ ở lại thì thật không biết đền ơn Minh bằng cách nào cho thỏa.
Cúi đầu không nhìn Minh, Nhi không thể để Minh khuất phục.
Có gì đó vỡ òa rồi lại nghẹn nghẹn, đúng như cô đoán là vì Minh thương hại cô thôi, chẳng hiểu sao cô lại khó chịu với cái suy nghĩ này.
Biết là Nhi đã đồng ý nhưng sao cô ấy vẫn còn gì đó khó nói và không được vui, lòng Minh cũng cảm thấy không được thoải mái.
Lùi lại thoát khỏi vòng vây của Minh, Nhi mạnh dạn nói.
Cứ như một tin tức không hề cho mình niềm vui nào, Minh im lặng đôi lúc. Minh thật là không muốn Nhi đi, sự xuất hiện của cô ấy dù chỉ mới có vài ngày ngắn ngủi nhưng lại làm cho Minh cảm thấy không cô đơn và đỡ buồn tẻ hơn rất nhiều, căn nhà này cũng ấm lên một chút.
Vẫn im lặng Minh chẳng biết nên nói gì, không có lý do để giữ cô ấy lại.
Minh cứ im lặng làm Nhi cũng cảm thấy lo lắng, cứ ngỡ Minh sẽ như vậy cho đến khi cô rời đi, có lẽ vậy sẽ để cô đi không phải quá nhiều luyến tiếc.
Nhìn xuống ánh mắt trong veo như mặt hồ thu kia Minh cười hiền.
Nhìn Minh thoạt đầu là thắc mắc, sau là ngạc nhiên rồi là gì đó hạnh phúc, Minh chắc là rất có thành ý nên mới nghĩ ra nhiều lý do để giữ Nhi lại như vậy.
Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Nhi nhớ là cô chưa đồng ý mà.
Đúng là Nhi đang rất ngốc nghếch, cô tự nhận thế vì cô cứ như bị Minh dắt đi vậy.
Gãi đầu Nhi không nói nữa, nếu mà nói nữa chắc lại là ra tùm lum chuyện, cô cứ bị Minh bắt tẩy của mình, đóng cửa nhẹ nhàng không hiểu sao cô cứ như cái máy mà đi về phòng theo lời của Minh. Sẽ thoải mái và dễ dàng hơn khi có chỗ ăn chỗ ở, có khi nào đây là vận may từ trời rơi xuống chăng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)