CHƯƠNG 3
Kết thúc bữa tối đơn sơ mà lại no nê, đương nhiên là người biết điều nên Minh sẽ rửa chén, còn Nhi theo câu “khách thì không cần phải làm” của Minh thì đang xem ti vi với cái bụng khó chịu hơn bao giờ hết.
Để Nhi lại một mình trong phòng, sau khi đã dọn dẹp xong phòng bếp, tắm táp đâu đó xong xuôi Khiết Minh không nói mà đi ra ngoài từ lúc nào không hay.
Bỏ lại Linh Nhi ở đây vừa sợ mà vừa tức, dù gì cũng là ở nhờ nên không có quyền hỏi han riêng tư, nhưng dù gì cũng là nhà lạ, hôm qua cô ngủ coi như bỏ (vì lúc đó chẳng biết sợ nữa vì quá mệt) còn bây giờ cô hoàn toàn tỉnh táo, cô cũng biết sợ mà.
Cũng chẳng biết Minh nghĩ gì mà lại ra ngoài bỏ một cô gái lạ mặt ở nhà như vậy, có lẽ tài sản thì không lo vì nếu cô ấy muốn lấy thì đã lấy từ lúc Minh chưa về. Hoặc nếu cô ấy cao tay thì chờ mà kề dao ngay cổ Minh, mà Minh nghĩ mình cũng không có nhiều tiền để cô ấy hành động như vậy. Bằng chứng là tiền trong túi của Minh bây giờ chỉ đủ mua 1 bó rau, mấy trái ớt, 1 thùng mì gói, 10 kg gạo, 1 tô phở và 1 ổ bánh mì. Nghĩ mới thấy Linh Nhi thật ngốc, lấy lí do không thể tin được. Minh biết nhà cũng sắp hết gạo chỉ còn nấu mỗi mình Minh ăn thôi, mấy hôm nay bận nên chưa đi mua. Còn cháo thì Minh biết thể nào Nhi cũng ăn hết trước 4 giờ, vì ăn cháo cộng uống thuốc sẽ rất xót ruột và thường đói bụng, thử coi làm sao mà ngủ cho đến sáng.
Khó hiểu, Nhi không nghĩ Minh lại lạnh lùng và ít nói như vậy, vậy mà trong suy nghĩ của cô Minh là người ân cần lắm chứ. Cũng có thể vì là mới quen, mà cô lại ở nhờ, thôi đợi hết ngày mai rồi tính vậy.
Chẳng buồn quan tâm, Minh cầm theo ổ bánh mì mà lên phòng khách.
Nhi vội vàng cầm tô phở theo sau.
Tay ngừng bật ti vi, Minh lắc đầu.
Thấy Nhi có biểu hiện cảm động, Minh sợ Nhi khóc nên nhẹ giọng.
Cứ tưởng là nhẹ nhàng lắm ai dè cũng lại trách móc mà lên giọng.
Nhưng đằng sau cái không ưa gì đó lại là một sự biết ơn và cảm mến vô hạn, mỉm cười Nhi hít hà mùi phở thơm rồi bắt đầu ăn ngon lành.
Nhìn qua khe cửa, Minh cũng mỉm cười, là nụ cười vui vẻ và có gì đó ấm áp, nhìn ổ bánh mì Minh cảm thấy thật đáng, mà cũng chẳng hiểu vì sao.
Cơn buồn ngủ ập đến cũng làm Minh mất kiểm soát mà ngủ mất tiêu. Giật mình thì cũng là 5 giờ sáng, Minh cảm thấy mình ngủ thật ít. Vươn vai rồi làm vài động tác thể dục, Minh thương cho cái lưng đang đau của mình. Thôi kệ dù gì trong nhà cũng có khách mà. Mà không biết Linh Nhi đã dậy chưa, ý giờ vẫn còn sớm, Minh thì vẫn thường dậy sớm, hôm nay có họp giao ban nên phải vào sớm hơn mọi ngày. Bà nội và mẹ của Thiện đi nghĩ mát rồi nên mọi việc cũng giao lại cho Minh nhiều hơn. Gia đình Thiện ai cũng rất quý Minh, chỉ có một người đã từng tổn thương mình. Người mà Minh đã từng có tình cảm và cũng đã từng thất vọng. Bây giờ đối với người đó trong Minh chỉ còn là sự mệt mỏi.
Tiến lại gần hàng ghế, Minh nhíu mày mà ngồi xuống.
Nhẹ gật đầu Linh Nhi nghĩ không có lý do gì để mình ở lại. Đã ở đây được hai đêm vậy mà Minh cũng không thắc mắc gì về cô. Cô cũng chẳng biết là vì Minh chủ quan hay vì Minh không quan tâm nhưng cô nghĩ cũng không nên phiền Minh nữa.
Cũng đã nghĩ trước điều này, Minh bình tĩnh.
Cười hiền Minh nhướng mày rồi nói tiếp.
Cứ như bị Khiết Minh nhìn thấu tâm can, Linh Nhi cúi đầu cũng chẳng dám nói gì. Cô biết Minh là người tốt dù cô vẫn chưa biết nhiều về Minh, nhưng cô nghĩ cô cũng không xui xẻo đến mức gặp kẻ xấu trong hiện thân của người tốt đâu. Mà dù gặp đây nữa thì quả là cô nợ Minh một ân tình quá lớn.
Minh bỏ vào phòng rồi mà Linh Nhi vẫn còn ngơ ngác để suy nghĩ, càng lúc cô càng muốn tìm hiểu nhiều hơn về con người này. Ở Minh không là sự dễ gần nhưng rõ ràng là người tốt tính và dễ chịu, có điều hình như Minh cũng có phần khó tính.
Xả nước xuống người, Minh thay đồ rồi nhanh chóng vuốt lại tóc, nhìn mái tóc trông lãng tử của mình Minh cảm thấy buồn cười. Minh không giống con trai cho lắm, chẳng qua ăn mặc mang sự cứng nhắc một chút, nhưng lại thu hút được nhiều phụ nữ, và Minh cũng chỉ thích phụ nữ.
Chắc đó là điều mà Xuân Ngân nói, có khác mà cũng không hẳn khác.
Ra khỏi phòng với chiếc quần tây cùng áo sơ mi bỏ vào quần ngay ngắn, cặp da mang chéo phía sau cùng sự phong trần, Minh dùng tay vuốt lại tóc rồi xỏ giày vào, một đôi giày da khỏe khoắn. Mỉm cười cứ như chào mừng ngày mới.
Minh có biết, vô tình nụ cười đó đã lọt vào ánh mắt của một người, ánh mắt vốn thuần khiết lại trở nên có gì đó vấn vương.
Đưa tay chặn tim mình, cứ như hôm qua khi Minh đến gần tim của Linh Nhi cứ đập liên hồi và giờ cũng vậy, đó là cảm giác gì.
Ngẩng nhìn là khuôn mặt bừng sáng của Khiết Minh, Linh Nhi lại được một phen loạn choạn về nhịp tim.
Ngồi phịch xuống ghế Linh Nhi nhìn tô mì trước mặt rồi lại chống cằm ngồi nhìn. Không hiểu sao cô muốn nhìn thấy Minh ăn, tối qua Minh đã ăn rất ngon lành, còn nghĩ là Minh không có ý tứ và có gì đó quá thiệt tình đến vô duyên. Thật không ngờ Minh lại chu đáo như vậy, còn cô thì lại quá vô ý.
Một buổi sáng chào ngày mới, cũng khá tốt đấy chứ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)