Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 32

738 0 0 0

CHƯƠNG 32

Buổi tiệc đã tàn mà dư âm vẫn còn, bà My nhớ lắm nụ cười của Linh Nhi.

Bà Hiền cũng thế bà thật muốn giữ Linh Nhi lại nhưng khi thấy ánh mắt không vui của Hòa Mỹ, bà từ bỏ ý định. Hòa Mỹ nói đúng cô mới là con của bà.

Riêng bà My, bà dần nhận ra được điều gì đó, cứ suy nghĩ về những gì mà Thiện cùng Minh đã nói bà càng trở nên hoang mang. Nghi vấn đặt ra làm bà thật chán ghét, có khi nào có sự nhầm lẫn và Hòa Mỹ không phải là con của con bà, không phải là cháu của bà hay không. Bà không thể tin được, đứa cháu mà bà yêu thương suốt hơn 20 năm qua lại không phải cháu ruột của mình. Nếu không thì bà phải làm sao, sự thật nó quá phủ phàng.

Theo ý của bà My, Minh sẽ gửi hình sang cho bà, cũng may Minh còn hình trên mail của người bạn gửi qua. Lần này Minh nhất định tìm ra chân tướng, nhìn Nhi đang say giấc Minh cảm thấy mình càng thương và yêu Nhi hơn. Những vết sẹo còn in hằn vì những lần chạy thoát khỏi lũ bạn chơi xấu, chạy trốn mấy con chó hoang. Cuộc đời của Nhi và Minh có khác nhau là mấy nhưng ít ra Minh còn có những năm ngắn ngủi bên ba mẹ trước khi vào cô nhi viện. Còn Nhi phải chịu lắm giang truân.

Bức ảnh được gửi đến không lâu sau một cú điện thoại, bà My sửng sốt, người đàn ông trong bức ảnh chẳng phải là người đàn ông đã hiến tủy cho Hòa Mỹ vào năm con bé 15 tuổi hay sao. Năm đó ông ấy chỉ xin gặp riêng Hòa Mỹ và rồi bỏ đi, liệu hai người này có liên quan gì đến nhau hay không.

  • Minh giúp nội một việc

Kết thúc cuộc gọi, bà My cũng nhắn tin sang cho Thiện. Bà cần xác minh chuyện này nhanh chóng trước khi cuộc họp cổ đông diễn ra. Nếu Hòa Mỹ đứng phía sau thì sẽ có biến, bà không thể tin cháu của mình lại quay sang lật đổ mình, nhưng sự thật đang dần được phơi bày. Đã 22 năm trôi qua rồi, không thể có thêm được nữa.

Nghi vấn đối với ba mình vẫn chưa được giải đáp, Linh Nhi cũng không vội kết luận dù cô đang rất mong chờ kết quả từ Minh.

Nhưng đến một lúc chịu không được, cô đành phải tự mà đi tìm lấy. Cô biết được người đàn ông trong bức ảnh làm ở một công ty đối tác nên đã ra sức mà chờ đợi. Có những ngày cô bỏ cả cơm trưa chỉ đến xem có ông ta ở đó hay không. Minh hỏi cô chỉ nói là đi có việc, và làm sao qua được Minh khi Minh luôn dõi theo cô kia chứ.

Hôm nay cũng như mọi hôm Linh Nhi mua cơm cho Minh xong là đi, dạo gần đây gần đến cuộc họp cổ đông Minh rất bận, cô sợ Minh bỏ bữa nên luôn chuẩn bị. Cô nào biết cô đã không ăn thì Minh cũng nuốt không trôi. Nên lúc nào Minh cũng chờ cô về để cùng ăn. Cũng vì điều đó mà Linh Nhi mới không cứ mãi chạy theo cái gì đó gọi là tình thân không xác định, mà bỏ quên hạnh phúc và sức khỏe của chính mình.

Tại một quán cà phê gần TT là một người đàn ông cùng một cô gái đang gặp nhau. Vào cùng trong quán Linh Nhi ngạc nhiên khi đó là Hòa Mỹ và người được nghi là ba của cô. Ngồi một góc nơi có vách ngăn, cô che mặt mình mà chờ đợi, cô muốn nghe xem họ nói gì. Những suy nghĩ viễn vong cứ hiện lên trong đầu, cô thật rất muốn tìm ra đáp án.

  • Tôi đã giữ đúng lời hứa không làm khó cô ta, ông còn muốn gì nữa?
  • Ba không muốn gì cả, ba chỉ hi vọng con để cho nó yên, là chúng ta có lỗi với nó, con có hiểu không? – giọng thống thiết ấy dù là nỗi đau, nỗi hối hận ngậm ngùi nhưng làm sao bằng sự nát tan của người bên cạnh

Nhi cắn chặt răng mình, cô chẳng nghe được nhiều ngoài hai câu ấy, nhưng chỉ hai câu ấy thôi cũng làm cô hoang mang đến tột cùng.

  • Lần sau đừng tùy tiện xưng hô là ba của tôi
  • Con, con nhẫn tâm hơn ba rồi đó
  • Ông nên nhớ là ông vứt bỏ tôi

Bật khóc người đàn ông lắc đầu.

  • Ba phải nói sao cho con hiểu, lúc đó con bị bệnh ba không thể lo nên mới đổi con cho nhà họ Trịnh, con tưởng ba vui vẻ lắm sao, xa con mình lại mang tội bất nghĩa. Con có hiểu cho ba không

Im lặng Hòa Mỹ lại châm ngòi thuốc.

Thì ra đây là nguyên nhân khiến Hòa Mỹ có thái độ kì quặc và quá quắc như vậy. Là cô ta sợ mình sẽ mất tất cả, sợ mất cuộc sống giàu sang. Cô ta là cần người làm ba kia bù đắp chứ không là yêu thương ông.

  • Tôi không cần biết nhưng bất kì ai biết chuyện của tôi đều không được toàn thây, Khiết Minh và Đức Thiện đã biết, chỉ trách hai người đó nhiều chuyện
  • Con định làm gì, hai người đó thì liên quan gì chứ, con chẳng phải chỉ cần gia tài này thôi sao, ba sẽ cho con hết – hối hả, người đàn ông không nghĩ con mình lại có thể chua ngoa đến vậy. Giúp con thâu tóm những người khác để gây hại cho Hưng Thịnh đã là có tội, còn giúp luôn việc che giấu thân phận thật sự của người khác, tiếp tay cho con mình làm hại người khác lại là tội hơn
  • Tôi cần tất cả, ông hiểu chưa, họ chẳng thương tôi đâu, cả Khiết Minh nữa, chị ta nói thích tôi vậy mà giờ cũng không bên tôi, trong mắt chị ta chỉ có Linh Nhi. Cô ta chẳng là cái thá gì cả
  • Hòa Mỹ - gằn giọng người đàn ông xót xa

Đẩy mạnh ghế rồi đứng lên, Hòa Mỹ đeo kính rồi rời khỏi chẳng cần nói thêm gì.

Người đàn ông gục đầu xuống bàn mà khóc, là ông sai hay đúng đây.

Phía bên cạnh cũng có một người đang thất thần, mọi chuyện là thế nào đây chứ.

Một dáng người đang dần bước đến nơi Linh Nhi ngồi, người đó buông tiếng thở dài rồi ngồi xổm trước mặt cô.

  • Minh đưa em về

Nhẹ gật đầu, Linh Nhi ngoan ngoãn mà đi theo Minh. Có lẽ Minh đúng cô không nên tìm hiểu, đó chỉ là sự rắc rối. Minh luôn nói cô hãy bên cạnh mà làm chỗ dựa cho Minh và bây giờ cô biết, gì cũng được, Minh luôn là chỗ dựa cho cô.

Những lúc mệt mỏi nhất Minh luôn có Nhi bên cạnh, đó là điều Minh cần, chỉ cần như vậy thì Minh sẽ có đủ sức mà vượt qua tất cả. Linh Nhi là điểm tựa là chỗ dựa tốt nhất của Khiết Minh không chỉ bây giờ mà còn là sau này.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: