Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8

401 0 1 0

CHƯƠNG 8

Cuộc họp ban giám đốc diễn ra vào sáng sớm khiến Minh không tài nào tỉnh táo được vì sự thức khuya của đêm qua. Cả đêm Minh cứ tự dưng khi không rảnh rỗi mà giật mình, chẳng ngủ được gì cả. Thật là giận mà.

Còn Nhi cô đã cố gắng để canh Minh trước khi Minh ra khỏi nhà vậy mà lúc Minh đi thì cô lại ngủ quên, cũng như Minh cả đêm cô cũngvì chiếc điện thoại từ đâu rơi xuống mà chẳng ngủ ngon được, cô sẽ không sử dụng nó đâu, nó gây phiền toái cho cô và cả Minh thật rồi.

  • Minh, lát đi chơi với em nha

Ngẩng nhìn để xem là ai, Minh lại tiếp tục thu xếp tài liệu mà không quan tâm, đầu óc Minh đang không tỉnh táo lắm.

  • Sao Minh không trả lời em?
  • Hòa Mỹ, Minh bận lắm, em kêu Tấn Vĩ đi
  • Thôi em thích đi với Minh cơ – nắm tay Minh lắc lắc, Hòa Mỹ vẫn thế mà làm nũng, cô biết dùng chiêu này thể nào Minh cũng làm theo

Nhưng có lẽ cô sai, Minh bây giờ không phải của 1 năm trước.

Thật sự Minh đang rất mệt, Minh cũng chẳng muốn đôi co với Hòa Mỹ, rút tay về Minh nghiêm giọng.

  • Minh đang rất bận, em gọi người yêu của mình đi
  • Minh – chạy theo Minh, Hòa Mỹ không cam tâm mà giật tay Minh lại

Tức giận Minh thật muốn làm gì đó để Hòa Mỹ tỉnh ra và biết rằng không phải muốn ai làm theo ý mình cũng được.

  • Bỏ Minh ra, em nên gọi cho Vĩ đừng để cậu ấy hiểu lầm giữa em và Minh, được chứ
  • Nhưng
  • Không nhưng nữa, Minh có việc rồi – lắc đầu, Minh lại lần nữa rút tay về mà bỏ đi về phía trước không ngoái đầu

Dậm chân giận dữ, Hòa Mỹ khoanh tay trước ngực mà nghiến răng. Cô không biết vì sao dạo gần đây Minh rất xa cách với cô, lúc trước Minh dù có nghiêm nghị và lạnh lùng với cô nhưng cũng không gay gắt như lúc này.

Vào phòng, Minh xem lại bộ ảnh mà mình vừa chụp xong, Minh cảm thấy chẳng có chút gì gọi là hài lòng cả, tâm trí của Minh cứ ở đâu đâu đấy.

  • Khiết Minh

Làm rơi cả sắp hồ sơ xuống sàn vì tiếng gọi, Minh vội cúi xuống mà nhặt lên.

  • Cậu mất tập trung – cùng nhặt lên phụ Minh, Đức Thiện lo lắng hỏi
  • Không sao đâu – sắp xếp lại hồ sơ Minh còn định đi trước thì Thiện lại nắm vai Minh kéo lại

Minh cảm thấy hai anh em nhà này cũng thật lạ, người thì kéo tay người thì kéo vai, Minh cũng đâu có sức hút như thế.

  • Tôi chỉ muốn hỏi là việc tôi nhờ cậu
  • Yên tâm đi, ổn thỏa hết thôi, khi nào thấy hợp lý tôi sẽ gọi cậu đến – cười gượng, Minh không mấy khó chịu nhưng câu trả lời dường như là gượng ép

Riêng Đức Thiện thì lại vui và ngược lại với tâm trạng của Minh.

  • Vậy thì tốt quá rồi, thật sự gia đình của tôi đang rất lo lắng và tôi thì lại rất muốn gặp
  • Tôi hiểu – vội cắt ngang lời của Thiện, cứ như Minh sợ điều gì đó mà cậu ta sắp nói ra

Vẫn nụ cười trên môi Thiện vỗ vai Minh mà biết ơn.

  • Cảm ơn cậu nhiều lắm
  • Không có gì đâu, tôi đi trước nha – lùi lại thoát cái khoát tay của Thiện, Minh cảm thấy mình đang có lỗi với rất nhiều người và cả với bản thân của mình

Minh đi rồi mà Thiện vẫn còn đứng đó nhìn theo, anh đang nhờ Minh làm việc rất quan trọng đối với anh và cả gia đình của anh. Anh và Minh là bạn từ thời phổ thông, không chỉ thế Minh đã từng cứu anh một mạng, anh mang ơn Minh và những gì Minh có bây giờ hoàn toàn là nỗ lực của cô ấy, và đúng là có chút vận may nhưng quả thật anh rất ngưỡng mộ Minh.

Chờ Minh từ sáng đến giờ không biết Nhi đã đi qua đi lại trong nhà bao nhiêu lần, cô chỉ muốn Minh về ngay để cô còn có thể nói vài điều với Minh. Nhìn chằm chằm vào cánh cửa cô chỉ hi vọng sẽ có ai đó bật nó ra, và đương nhiên người đó phải là Minh thì cô mới có thể thở phào được.

  • Cô làm gì mà như gà mắc tóc vậy? – vừa vào nhà đã thấy Nhi đứng đó nhìn về phía cửa mà tay chân cứ xoắn vào nhau như ở khu nhà ma, có điều lần này cô ấy không nhắm mắt
  • Em chờ Minh
  • Chờ tôi, để làm gì? – vào nhà rồi bỏ cặp xuống ghế, Minh rót nước để uống rồi hỏi lại
  • Thì về
  • À xin lỗi tôi có điện thoại – đang chăm chú còn định nghe Nhi nói gì đó thì điện thoại lại reo

Nhi căm thù ai là người đã gọi điện thoại cho Minh vào lúc này.

  • Tôi ra ngoài một lát, cô khỏi chờ cơm
  • Ơ, Minh, em

Còn chưa nói hết câu thì cửa đã bị đóng lại, Nhi vẫn chưa kịp nói là cô chưa nấu cơm kia mà.

Chạy ra ngoài, Minh hối hả lấy xe mà tới công viên gần nhà.

Ở công viên Thiện đang sốt ruột đứng chờ Minh, anh đang lo lắng và muốn được Minh giải đáp ngay bây giờ. Anh định đến nhà nhưng không hiểu sao Minh lại cản và kêu anh chờ ngoài đây.

Đến nơi đã thấy Thiện đứng chờ mình, Minh còn định kêu thì một cô gái chạy ngang qua mình, cô gái ấy cùng một cô gái khác mỉm cười tình cảm với nhau, và điều này làm Minh dừng ý định. Minh thầm nghĩ tại sao mình phải làm theo ý người khác, bản thân mình cũng có quyền được vui vẻ kia mà. Quay ra chỗ giữ xe, Minh lấy xe rồi chạy lại một góc xa mà nhìn theo dáng của Thiện.

Còn định gọi cho Minh thì Minh đã gọi đến, Thiện vội vàng bắt máy.

  • Cậu đâu rồi Minh, có biết là tôi
  • Cậu không cần phải lo đâu, có chút trục trặc nên tôi đem đi sửa rồi
  • Vậy hả, sao cậu không nói với tôi để tôi sửa cho
  • Không sao, tôi làm được, mà tôi cũng ra ngoài rồi cậu không đến nhà tôi được đâu, cậu biết đó – lập lửng câu nói, Minh cứ như đang đánh liều
  • Tôi hiểu, vậy thì cảm ơn cậu, tôi phiền cậu rồi
  • Không có gì

Cúp máy Thiện thở phào rồi vào xe mà lái đi.

Đằng xa Minh cũng cất máy rồi khóa luôn máy, có lẽ sẽ có chuyện xảy ra mà Minh không trở tay kịp, có thể là ngày mai, ngày kia nhưng không phải hôm nay.

Chán nản khi phải nấu mì gói và ăn một mình, Nhi cứ chống tay lên cằm mà nhìn tô mì đang dần được chín, cô nhịp nhịp tay, không có Minh thật là buồn chán.

Tiếng cửa bị đẩy vào, Nhi vội chạy ra xem còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Minh vào phòng của cô.

Trở ra Minh cầm áo khoác của Nhi rồi kéo cô lại gần mình.

  • Mặc vào đi
  • Mà đi đâu vậy Minh, để làm gì? – hỏi thì hỏi, chứ Nhi thì vẫn ngoan ngoãn nghe theo những gì Minh nói
  • Đi ăn, đi dạo nói chung là đi chơi – kéo dây kéo của Nhi lên tới cổ, Minh nắm tay kéo cô ấy ra cửa, rồi lấy giày thể thao còn lại của mình cho Nhi mang
  • Để em tự mang được rồi – sự hối hả của Minh làm Nhi không khỏi thắc mắc, điều này còn lạ hơn là chiếc điện thoại mà Minh đưa
  • Có phải hơi lỏng không?
  • Dạ, mà không sao, mang vớ vào là được – gật gật đầu Nhi cũng thiệt tình mà trả lời Minh

Minh biết chứ nhìn chân cũng biết là chân Nhi nhỏ hơn chân Minh rồi.

  • Vậy thì mang đỡ đi, đi thôi – nhanh chóng khóa cửa Minh lại nắm tay Nhi kéo vào thang máy

Không thể không hỏi về biểu hiện lạ này, Nhi giật giật bàn tay đang nắm lấy tay mình mà hỏi.

  • Có chuyện gì phải không Minh, thường khi Minh không tắm là đâu có ra ngoài

Nghe câu hỏi Minh xoay sang nhìn Nhi, ánh mắt của Nhi cứ như hút hết tầm nhìn của Minh, nó xoáy sâu bản thân mình vào điều gì đó bất tận. Một sự trong sáng và tinh khiết đến mức vô cùngtrong lành và sach sẽ, Minh muốn giữ mãi cho Nhi điều này nhưng chỉ sợ khả năng của mình là không thể.

  • Tôi muốn có kỉ niệm với em
  • Kỉ niệm sao? – bật thốt hỏi lại, lần này là Nhi vô tình để mình bị xoáy sâu vào ánh nhìn của Minh, không hiểu sao Minh lại cuốn hút được cô, khuôn mặt đó cô đã rất muốn chạm vào
  • Phải, tôi không biết khi nào cô đi nhưng ít ra trước khi cô đi cô vẫn còn nhớ đến tôi, như một người bạn chẳng hạn

Kéo tay Minh giữ lại, bước chân của Nhi cũng dừng lại theo, cô nhìn Minh, mà cô cũng biết ánh nhìn hiện tại của mình là thế nào, là trìu mến, là yêu thương, là vui vẻ.

Ánh mắt trìu mến cùng ánh nhìn tình cảm đó làm Minh yếu lòng thật sự, cảm giác muốn chạm cứ thôi thúc làm Minh thật muốn tát vào mặt mình cho tỉnh ra, nhưng cứ như một sự mê luyến nào đó mà Minh cứ muốn gần Nhi thêm nữa, thêm nữa.

Khuôn mặt của Minh không hiểu sao lại áp gần như vậy, Nhi hồi hộp đến nỗi chỉ còn biết siết chặt lấy tay của Minh hơn, cô cũng không hiểu sao mình không chịu lùi lại hay là buông tay Minh ra. Có vẻ như cô cũng muốn được chạm vào Minh.

Và cái siết tay của Nhi đã nhắc nhở được Minh, giúp Minh thoát khỏi sự nhiệt tình của cảm xúc đang dâng trào này.

  • Đi ăn hủ tiếp gõ, gần đây có quán ngon lắm

Cũng sực tỉnh, Nhi mỉm cười mà hưởng ứng.

  • Em cũng thích hủ tiếu lắm, vậy Minh bao phải không?
  • Ừ, lát tôi ghé mua cái bao tôi trùm cô với tôi vô – vừa nói Minh vừa nắm tay của Nhi để chạy

Bật cười Nhi càng được thế mà cười to hơn, cũng không biết vì sao Minh lại hối hả như vậy nhưng đi bên cạnh Minh nhất là được Minh nắm tay bảo bọc thế này làm cô rất an tâm và còn có cảm giác hạnh phúc len lỏi. Những sự quan tâm từ Minh tuy không gọi là quá ân cần nhưng nó lại nhẹ nhàng và sâu lắng, nó làm cô cảm thấy thoải mái cũng như luôn cảm nhận được thành ý từ con người này. Quả thật ai được làm người yêu của Minh thì thật sự rất hạnh phúc.

Điều mà Minh cảm thấy vui nhất đó là sự hợp tác vô cùng dễ thương và nhiệt tình của Nhi, Minh đỡ mất công phải lôi kéo. Và điều nữa đó là Nhi không quá tò mò cũng như không quá ngang bướng, có vẻ chỉ cần là Minh nói thì cô ấy sẽ nghe. Nhi không dễ dãi nhưng là người khá dễ chịu và hiền lành, nếu là người yêu của Nhi chắc người đó sẽ có rất nhiều cơ hội để tỏ vẻ, nhưng Nhi cũng có vẻ là người cũng khó tính, cũng không phải kiểu người hay lệ thuộc người khác. Tuy ở cùng với Minh nhưng cô ấy vẫn khá độc lập cũng như luôn biết cách tự chăm sóc chính mình và cả cho Minh.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: