CHƯƠNG 33
Cuộc họp hội đồng quản trị cũng được tiến hành theo định kì, dù có muốn trốn tránh thì vẫn phải xảy ra.
Linh Nhi cũng không hỏi gì thêm sau khi đã nghe Minh giải thích.
Minh chỉ nói phần nào việc liên quan giữa Hòa Mỹ và người đàn ông chứ không đá động đến sợi dây chuyền. Cũng như Minh chắc chắn người đàn ông đó không phải ba của Nhi, còn Nhi thì hãy an tâm, rồi cô sẽ biết người thân của mình là ai.
Lần này Nhi không phản kháng nữa mà là nghe theo Minh. Cũng phải bản lĩnh lắm mới có thể chờ đợi thế này.
Bước vào phòng họp bà My cứ nhìn theo hướng của Linh Nhi rồi là Hòa Mỹ, cuối cùng là đứa con dâu thân thương của bà, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Cùng lúc đó cửa văn phòng họp cũng được mở ra.
Người bước vào chính là gã đàn ông hôm đã đến gây rối.
Nhi nhìn Minh như là sự ngạc nhiên.
Minh cũng ngạc nhiên không kém.
Minh vẫn không phản ứng, đối với Minh anh ta như không tồn tại.
Tên đó vội chỉnh lại tư thế.
Trong phòng đã có tiếng nhạo bán hắn.
Cười cợt tên Tài kia, Đức Thiện đức lên, anh dõng dạc.
Có chút tái mặt, Tài quên mất muốn động đến Khiết Minh còn một ãi nữa là Đức Thiện. Anh ta cũng quên Thiện là giám đốc của Hưng Thịnh.
Kéo Nhi ngồi xuống Minh nghĩ mình mới là người đứng lên để nói chuyện với tên này. Hắn là ai kia chứ.
Một bên Hòa Mỹ vẫn thư thả cứ như đang xem màn vui.
Hít thật sâu Minh vẫn đứng khẳng khái mà nhìn hắn ta.
Khiết Minh chỉ cười không nói. Minh cảm thấy khinh thường những con người đang hô mưa gọi gió này.
Ngẩng nhìn Hòa Mỹ vừa nói, Minh nhíu mày, ánh mắt cảnh cáo nhìn cô ta.
Hòa Mỹ cố gắng thoát ánh mắt đó, cô ta đứng lên rồi cười thật tự tin.
Nhún vai Hòa Mỹ rời khỏi chổ đi về phía của Tài tổng.
Giờ thì cả Thiện cùng Minh và Nhi đã hiểu, ai là người phía sau việc này.
Mỉm cười với Minh, Nhi rời khỏi ghế và tiến về phía của Hòa Mỹ cùng Tài tổng.
Minh vội vã đi cùng.
Cứng đờ họng Tài tổng nhìn Hòa Mỹ như cầu cứu.
Cả căn phòng chìm trong sự im lặng, từ trước đến giờ mấy ai nói với Hòa Mỹ như vậy. Nhưng đã có người mỉm cười hài lòng, phải tính đến vài cổ đông đứng tuổi ở đó.
Một lần nửa Hòa Mỹ lại cảm thấy bốc hỏa, mọi người bắt đầu bàn tán và nhìn nhau. Cô ta nắm chặt hai tay rồi giấu sau lưng để tránh mất bình tĩnh.
Nghe đến Khiết Minh, Linh Nhi có chút mất tập trung.
Biết điều đó Khiết Minh tiến tới và giữ chặt lấy hai vai của Nhi.
Bật cười Hòa Mỹ nghĩ mình đã có cớ để lật ngửa ván cờ này.
Điều Hòa Mỹ nói là đúng.
Thoáng im lặng, Hoà Mỹ là quên việc này, Khiết Minh cũng là cổ đông.
Nhi biết lời Hòa Mỹ nói không chỉ là nhắm vào mình mà còn là Khiết Minh.
Mọi người lại bàn tán với nhau, chỉ mỗi bà Hiền là trân trân nhìn Hòa Mỹ. Bà cười chua chát, con bà đây sao.
Ông Kim chỉ gật nhẹ đầu.
Có điều Hòa Mỹ chẳng quan tâm.
Đó là lời khen của một cổ đông có uy tín của Hưng Thịnh dành cho những người trẻ này.
Thấy người này người mất bình tĩnh đầu tiên là bà Hiền, là ông ta, là người đã hiến tủy cho Hòa Mỹ. Năm đó cả nhà bà đi công tác chẳng ai về kịp để lo cho Hòa Mỹ, chỉ còn mình dì hai. Khi cả nhà nhanh chóng chạy về thì ca phẩu thuật đã thành công. Người đàn ông đó không cần báo đáp chỉ cần gặp riêng Hòa Mỹ. Cũng từ ngày đó tinh thần của Hòa Mỹ cũng khác đi, suy nghĩ cũng lạ hơn và nó có phần cay nghiệt hơn.
Mọi người lại được một phen bàn tán, ngoại trừ bà Hiền thì trong nhà họ Trịnh ai cũng đã đoán trước được. Hòa Mỹ có vẻ đang rất vui, vì điều gì.
Đứng lên người đàn ông phủi áo vest.
Bất ngờ, bà My cũng chẳng biết sự tình.
Thật không ngờ lại có nhiều sự đồng ý như vậy.
Mỉm cười, ông Đại nhìn Thiện rồi nói.
Không thể nói được gì Thiện đành im lặng.
Minh chú ý quan sát thái độ của Hòa Mỹ, có gì đó bất ổn.
Mọi người viết gì đó vào giấy rồi chuyển cho thư ký là Hòa Mỹ.
Mỉm cười khi đi ngang chỗ của Nhi cùng Minh, cô ta nhún vai.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh không ai ngờ đến, bà My và bà Hiền chỉ còn biết ngồi mà nhìn. Đây là dân chủ không còn cách nào khác.
Nhìn từng dòng đang hiện lên, ánh mắt bà My rực lửa.
Còn bà Hiền thì vừa đứng lên đã ngã xuống.
Nhìn Hòa Mỹ mà lắc đầu, Minh thật hận bản thân không thể làm gì để giúp gia đình Thiện.
Còn Nhi cô ghê tởm con người này, đó là gia đình của cô ấy mà cô ấy lại đối xử như vậy.
Đứng lên, Minh đắng cay mà mở lời.
Minh cũng dừng lại.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ông Kim.
Hòa Mỹ đứng gần bà My rồi nhìn mọi người, cô ta vỗ tay.
Đứng yên để hứng chịu cái tát đó, Hòa Mỹ xem như đã trả được phần nào đó cái nợ ân tình với Trịnh gia.
Nhìn người mà mình gọi là mẹ, Hòa Mỹ lau nước mắt rồi bật cười.
Người vừa bước vào chùng chân.
Thấy gì đó trên tay anh ta Hòa Mỹ vội ra hiệu cho người của bên cạnh ông Thành Đại lao đến.
Đáng tiếc không như ý định khi Minh đang ra sức giữ Hòa Mỹ lại thì Nhi đã nhanh gọn mà lấy được phong thư đó.
Minh mặc Hòa Mỹ đang cào cấu mình vẫn giữ chặt lấy cô ta, còn Nhi và Thiện thì cản bọn người của ông Thành Đại lại.
Cả phòng hỗn độn mà vẫn chưa biết nguyên nhân.
Còn bà My thì chỉ biết nhắm mắt mà chấp nhận, đây quả là sự thật.
Đó là giấy xét nghiệm DNA.
Bàn tay chẳng còn nhấc nổi bà Hiền nhìn sang phía của Hòa Mỹ rồi ôm trái tim mình mà khụy xuống.
Còn Hòa Mỹ cô ta chỉ biết đứng nhìn, cứ như là sự cắt đứt.
Biết mình không thể đứng vững được nữa bà My cố gắng nói những lời cuối.
Sửng sốt Nhi ngẩng nhìn bà My, rồi nhìn sang Minh.
Chẳng thể giải thích vào lúc này, điều Minh có thể làm là giữ lại chiếc ghế này cho nhà họ Trịnh, không để Hòa Mỹ đạt được tham vọng của mình.
Mọi thứ như sụp đỗ, Hòa Mỹ buông tay mà tựa vào thành tường.
Xe cấp cứu đang trước cửa khách sạn. Bà My và bà Hiền đang mặc cho mọi thứ, người bình tĩnh nhất bây giờ cũng chẳng còn ai, họ rối rít cả lên.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)