CHƯƠNG 6
Chiều đến trời cũng đang hầm hố mà hù dọa có mưa, nhìn trời qua khung cửa sổ, Minh kéo áo khoác lên cao rồi ra khỏi phòng. Mua căn nhà này cũng được 1 năm, tiền cũng đã trả hết, phải nói giờ Minh chỉ đang sống nhờ tiền lương và sẽ tích góp lại từ từ, hằng tháng Minh vẫn phải bị trừ nợ từ công ty, vậy cũng tốt, ít ra còn có nhà ở. Chứ lúc trước cứ chạy đôn chạy đáo do công việc chưa ổn định, người ta nói an cư thì lập nghiệp mà.
Vừa ra khỏi phòng vẫn chưa chào hỏi gì đã bị Minh hỏi một câu thật khó hiểu, Nhi phải lục óc mà nghĩ, cô không thể để Minh nói mình ngốc nữa.
Nhìn xuống người mình rồi Nhi che lại, thì ra là hỏi về đồ bên trong, cô cũng ậm ừ, rồi xỏ giày vào. Trong túi cũng còn được đôi giày thể thao, lúc Minh đưa cô về đây cũng có một đôi giày búp bê khác, cô cũng không bị gọi là tay trắng.
Nghe lời Minh, Nhi cũng vội làm vậy, chẳng là cô chưa kịp làm đấy thôi.
Còn Nhi thì bận nhìn xung quanh, ở đây thang máy cũng tốt, từ lúc ra khỏi nhà lần đầu là mua bánh mì thì cô cũng chẳng đi đâu. Theo đánh giá ban đầu thì chung cư Minh ở cũng thuộc tầm trung, phù hợp với những người sống một mình và chắc là cũng phù hợp với thu nhập của Minh. Theo cô thấy thì Minh không có quá nhiều quần áo hay giày dép, trong nhà đủ tiện nghi và đúng hơn thì Minh rất đơn giản.
Bị kéo đi bất ngờ không làm Nhi ngại ngùng bằng việc Minh đang nắm lấy tay cô.
Dừng lại tại trạm xe buýt cũng là lúc xe vừa đến, vẫn chưa buông tay Nhi ra, Minh nắm tay cô rồi cùng lên xe, giờ này xe cũng không quá đông người, thoải mái và không phải làm người tốt. Hài lòng với suy nghĩ Minh trả tiền xe buýt rồi yên ổn ngồi mà ngắm nhìn xung quanh, nhất là bên đường.
Im lặng Nhi nhìn Minh hồi lâu rồi cô lại hỏi.
Quay sang nhìn Nhi, Minh nhíu mày rồi cũng dần dãn ra, cười mỉm Minh nói.
Sự bình tĩnh trước câu hỏi mà mình đặt ra cho Minh làm Nhi an tâm hơn, cô cảm nhận nữa một điều từ Minh, Minh là người khá thực tế, độc lập và tôn trọng đời tư của người khác đến mức cứng nhắc.
Thích thú mà tung hứng chạy xung quanh, đã lâu rồi Nhi mới được trở lại nơi này, từ lúc còn nhỏ cho đến giờ, ngay cả khi đi học cô cũng không thể đến đây vì không có điều kiện và cũng chẳng ai cho phép.
Cả hai cùng lên vòng xoay rồi thắt dây an toàn, Nhi là người rủ mà nên cô luôn biết lượng sức mình, cô nhìn sang Minh lại thấy con người có phần mạnh dạn này đang ngồi im re thì cô cũng biết, Minh là đang rất lo sợ.
Đúng như Nhi nghĩ, vòng quay vừa chuyển động thì Minh đã toát cả mồ hôi, tự thấy mình thật khờ Minh chỉ còn biết ngậm đắng mà làm theo cái sự dại dột của mình. Chết thật giờ là buồn nôn rồi đây.
Bật cười trước tiếng la thất thanh của Minh, Nhi được thế mà lại cười to hơn, vì cô biết trên đây tiếng gió sẽ át mất tiếng cười, và nhiều âm thanh như vậy Minh sẽ không biết mà lát nữa xử tội cô. Mỉm cười quả thật Minh rất đáng yêu, dù Minh không được gọi là đến mức xinh đẹp, nhưng rất ưa nhìn, ở Minh là sự lạnh lùng đến cuốn hút, và hình như cảm giác quý mến dành cho Minh càng nhiều hơn nữa trong cô.
Bước xuống khỏi cái vòng quay tà ác, Minh thấy cầu mấy ông mặt trời, tìm vội cái ghế đá để ngồi quả thật Minh mệt muốn ngất đi. Nhìn sang thì Nhi vẫn tỉnh bơ làm Minh thấy xấu hổ.
Nhăn mặt Minh hừ lạnh rồi đùng đùng bỏ đi.
Nhi vội chạy theo.
Thấy vậy Nhi cũng vội đi theo, không biết lần này là ai la hét nữa đây.
Cười thầm lần này Minh nhất định cho Nhi biết tay.
Rùng mình Nhi quả là bị Minh gài bẫy mất rồi, nếu không phải vì sợ Minh giận thì đừng có mơ mà cô vào cái chỗ quái dị này.
Rủa thầm Minh, Nhi lại chạy nhanh theo nhưng mỗi bước chân thì lại cứ như bị nắm lại làm cô sợ chết khiếp mà chạy nhanh hơn. Cảnh tượng này làm cô nhớ đến một chuyện mà cô rất muốn quên, cô cảm thấy sợ hãi và thật sự muốn bật khóc như năm nào. Buộc miệng cô gọi thật to.
Quay lại thấy Nhi đang nhắm mắt, chân tay thì cứ xoắn vào nhau làm Minh vừa mắc cười mà vừa thấy thương. Cũng chẳng biết sao cô ấy lại gọi tên Minh trong gấp gáp và sợ hãi như vậy
Một bàn tay không biết từ đâu nắm lấy tay Nhi làm cô nhảy dựng cả lên. Cứ như năm nào đó, cô cảm thấy bất an và thật sự muốn ngất cho rồi.
Nhăn mặt vì bị Nhi đánh, Minh gắt.
Nghe giọng nói quen thuộc Nhi vội mở mắt ra rồi bật người mà ôm chầm lấy Minh không muốn buông.
Bất ngờ khi bị Nhi ôm, Minh cứ nghĩ cô ấy chỉ là do sợ ma thôi.
Dường như Minh cũng cảm giác được gì đó ngoài sự sợ hãi từ hành động và cả lời nói của Nhi. Nhẹ nhàng Minh giang tay và ôm lấy cô mà xoa dịu bằng cách vuốt lưng rồi dịu giọng.
Sự dịu dàng và chân thành từ Minh cũng làm điều sợ hãi trong Nhi vơi dần, cô ngoan ngoãn gật đầu rồi rời khỏi người Minh, vừa thấy tay của Minh cô liền nắm chặt và ép sát người vào, có đánh chết cô cũng không buông.
Không nói gì nữa, Minh giữ lời hứa mà nắm tay Nhi ra ngoài. Bàn tay mà Minh đang nắm lấy có vẻ cũng đã an tâm hơn và đỡ run rẩy đi, mỉm cười Minh có cảm giác hình như có gì đó biến chuyển trong tâm của mình.
Ra đến bên ngoài cả hai cũng không tham gia trò chơi nào nữa mà đón xe buýt để về luôn nhà.
Lên xe chỉ còn một chỗ Minh để cho Nhi ngồi còn mình thì đứng cạnh bên, nhìn Nhi gương mặt tái xanh cũng khiến Minh lo lắng, đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy.
Mỉm cười là một nụ cười tự hào và hài lòng Minh liền kéo Nhi vào một góc đứng không cùng nhiều người và có cả chỗ dựa, trên xe có khá nhiều người nhất là có nhiều đàn ông con trai. Thời buổi bây giờ yêu râu xanh ở khắp mọi nơi.
Đứng nép vào trong Nhi có cảm giác đi với Minh thật sự rất an toàn và còn dễ chịu nữa, Minh làm cô an tâm trong mọi việc thì phải.
Lần nữa Nhi lại ngoan ngoãn đi theo Minh chẳng do dự.
Ngại đỏ mặt vì nảy giờ Minh cứ nắm tay mình nên Nhi cũng chẳng dám nhìn thẳng vào Minh.
Chạy theo Minh, Nhi thích thú về món sắp được ăn.
Minh mua hai phần mang đi và được bỏ vào ly.
Mùi thơm xộc vào mũi khi vừa mở nắp làm bụng Nhi réo lên.
Bỏ hai ly súp vào thùng rác Minh tạt ngang quán nước vỉa hè mua liền hai chai nước suối.
Cười cười Minh cũng xoay đi mà uống nước, Linh Nhi cũng khá đáng yêu đấy chứ. Đi cùng cô ấy cũng không tệ cho lắm.
Chớp chớp mắt, cô bé này cũng khéo ăn nói.
Phì cười Nhi chẳng nói gì nữa vì cô biết nếu nói nữa thì cả hai sẽ lại tranh luận và cô sẽ lại thua nên tốt nhất nên im lặng mà làm.
Lắc đầu với hành động của Nhi, Minh nhìn đồng hồ, Minh còn phải làm việc.
Trước khi đóng cửa Minh cũng có chần chừ đôi chút, đúng là có điều gì đó làm Minh không được tự nhiên trong việc ứng xử với Nhi.
Kết thúc câu nói Minh cũng khuất sau cánh cửa, có chút buồn khi Minh lại trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị hơn với mình, Nhi ngồi lặng ngoài phòng khách. Cô đang bận nghĩ vì sao Minh lại giữ cô lại, dù chỉ mới gần Minh có mấy ngày nhưng cô biết Minh là người tốt. Có điều người tốt cũng đâu tốt đến mức giữ một người xa lạ như cô trong nhà, còn phải đề phòng, rồi lo ăn ở. Minh sống khá thực tế, qua cách nói chuyện thì cô cũng hiểu, vậy điều gì khiến Minh quyết định như vậy. Điều quan trọng là Minh có biết cô từ trước không?
Ngồi phịch xuống giường Minh nhìn màn hình điện thoại, hay nói đúng hơn là tin nhắn vừa hiện ra. Có gì đó buồn bã và không được vui, Minh đành phải trả lời rồi ngã người ra giường. Bóp trán mình Minh cần tịnh tâm thêm chút nữa.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)