CHƯƠNG 19
Buổi sáng tinh sương của ngày hôm sau làm mỗi người cũng thư thái hơn. Tỉnh dậy bên cạnh Minh là Linh Nhi. Cảm giác vui vẻ và hạnh phúc làm Minh muốn ích kỉ và chiếm hữu mà giữ lấy Nhi cho riêng mình, nhưng nghĩ đến Thiện thì ý nghĩ đó lại bị chùng xuống. Mà như vậy thì có công bằng cho Linh Nhi hay không.
Mỉm cười Minh không suy nghĩ nhiều mà ôm siết lấy Nhi, dường như chỉ cần bên cạnh Nhi là Minh lại quên hết thảy muộn phiền.
Cúi đầu hôn lên trán Nhi, Minh khẽ thở dài, Minh rồi sẽ đối diện với Đức Thiện ra sao đây chứ. Nhưng Minh không muốn xa Nhi, nhưng mà có gì đó cứ làm Minh hoang mang. Cuộc đời cũng giống như một dòng sông, khi đã xui dòng thì cũng không thể quay lại. Siết chặt lấy Nhi bình yên có vẻ đã quay về.
Giật mình thức giấc Thiện vội nhìn xem Ngân thế nào, anh không nghĩ là Ngân đã tỉnh mà im lặng nằm nhìn anh như vậy.
Nhìn xuống cánh tay mình Thiện mỉm cười.
Nhíu mày Thiện ngồi lại xuống ghế, anh ân cần.
Trầm mặt rồi bất ngờ Thiện tìm tay Ngân nắm chặt.
Chân mày của Thiện càng nhíu chặt vào nhau, anh lớn tiếng.
Bất ngờ trước thái độ của Thiện, Ngân cúi mặt, cô nắm hai tay vào nhau.
Cảm thấy mình quá đáng, Thiện lên giường kéo Ngân tựa vào vai mình rồi nhỏ giọng.
Chẳng nói gì, Ngân dụi vào bờ vai của Thiện, rồi nước mắt cô lăn dài. Hôm qua đang lái xe cô mất tay lái rồi đâm thẳng vào vỉa hè, do đập đầu xuống đường nên bất tỉnh. Cô cũng là buớng bỉnh, còn chưa hỏi Thiện sao ở đây và ai là người đưa cô vào thì đã ngang bướng muốn đi về. Cũng chỉ vì cô không chịu được cảm giác bị Thiện thương hại thế này, dù rằng cô rất muốn gần anh.
Người con gái này vẫn như ngày nào quan tâm đến Thiện, hay là suy luận của anh đã sai. Có lẽ không nói với nhau chỉ tạo thêm hiểu lầm. Mẹ nói đêm qua Linh Nhi xin ở lại nhà của Khiết Minh. Dù anh không biết hai người đó sẽ làm gì nhưng có vẻ anh đã thua, và là thua ngay từ đầu. Dù Minh vẫn im lìm đối với Nhi nhưng xem ra Nhi đã thật tâm với Minh, bằng chứng Nhi chẳng để ý đến anh và còn thẳng thừng từ chối. Bằng chứng là cô ấy bình tĩnh dù có giận vì bị Minh giấu nhiều chuyện nhưng vẫn chọn cách tha thứ và nghe Minh giải thích.
Thế thì Thiện hà cớ chi phải cố chấp.
Nên buông tay để mọi người cùng vui vẻ.
Thế mới là quyết định đúng.
Về nhà sau đêm ở lại cùng Minh, lòng Nhi trỗi dậy nhiều cung bậc cảm xúc. Đêm qua cả hai cũng chỉ ôm nhau ngủ, nhưng cảm giác hạnh phúc làm cô không thể quên được, đến giờ nó vẫn còn làm cô lâng lâng ở trong xứ sở thần tiên nào đó.
Vào phòng bà Hiền mỉm cười ôn nhu rồi chìa ra một chiếc hộp trước mặt Nhi.
Cảm giác này quả là rất thân quen, đôi lúc Nhi tự hỏi tại sao bà Hiền lại có cảm tình đặc biệt với cô như vậy.
Hiền từ bà Hiền có cảm giác rất thân quen với cô gái này, bà thật sự cũng thương Linh Nhi như con mình.
Khó xử Linh Nhi nhìn bà Hiền ý từ chối.
Hiểu điều đó trong ánh mắt của Linh Nhi, bà Hiền vẫn kiên quyết.
Cúi đầu, Linh Nhi cũng nhẹ gật đầu, cô đã hứa với bà và hơn hết cô không muốn bà phải buồn.
Mỉm cười bà Hiền đóng cửa phòng rồi ra ngoài, thoáng bà nhìn thấy Hòa Mỹ vừa rời đi. Đứa con này càng lúc càng làm bà khó hiểu. Lắc đầu buồn bã bà cũng ra xe mà đến trụ sở chính của Hưng Thịnh. Đêm qua Đức Thiện không về vì bận chăm sóc Xuân Ngân còn Linh Nhi thì ở bên Khiết Minh. Ruốt cuộc thì tình cảm của những đứa trẻ này ra sao, nhưng sao cũng được miễn con bà hạnh phúc. Có điều bà vẫn có dự cảm không tốt khi mà ánh mắt Hòa Mỹ nhìn Linh Nhi càng thêm gay gắt hơn.
Làm việc mà đầu óc chẳng tập trung, Khiết Minh cứ mãi nhìn đồng hồ. Khi nảy thư ký của Thiện báo là cậu ấy không đi làm và giao lại việc cho Minh. Điều Minh nghĩ là Thiện sao lại thế, Minh cũng không nghĩ đến việc vì chuyện riêng mà cậu ấy bỏ bê công việc được.
Minh lật hồ sơ ra xem và có chút ngạc nhiên nhưng rồi ngạc nhiên ấy cũng nhanh chóng biến mất. Dễ hiểu thôi đều là con gái của tổng giám đốc cả mà.
Trong căn phòng tối, sự hiện diện của ánh sáng cũng là vị khách không mời. Im lặng trên chiếc ghế bành to, điếu thuốc loe lói vẫn chưa kịp tắt.
Cánh cửa được mở ra, ánh sáng cũng ùa vào.
Khó chịu cô gái nhăn mặt mà lớn giọng.
Người đàn ông im lặng rồi đóng cửa và tiến lại gần.
Nhếch môi cô gái dụi tàn thuốc.
Có một nỗi đau ngự trị không nói nỗi thành lời, dù đã giải thích nhưng vẫn chưa được tha thứ.
Đứa con này là ông có lỗi nhưng có phải ông cũng đang dung túc cho thói kêu căng và vô tình của nó hay không.
Đá ghế đứng lên cô gái lạnh giọng.
Cánh cửa lại lần nữa được mở ra nhưng lần này cũng bị đóng lại một cách mạnh bạo. Phịch người xuống ghế không biết là mình đã làm đúng hay sai. Bao năm vất vả để có được ngày hôm nay, ông tự thấy mình cũng là người cầu tiến nhưng sao vẫn mãi không biết được thế nào là hạnh phúc. Giúp con và làm mọi cách để nó hạnh phúc là điều một người làm cha làm mẹ nên làm, nhưng như vậy liệu có đúng hay không khi mà có những vết xe đỗ đã làm con người trở nên mất thăng bằng và càng lún sâu.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)