Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 15

371 0 0 0

CHƯƠNG 15

Về nhà với tâm trạng chẳng mấy vui vẻ, Hòa Mỹ nhìn thấy gì là lại tức tối mà đạp đỗ cái đó, Minh dám từ chối cô một cách thẳng thừng như vậy. Nhìn lên lầu cô nghĩ đến Linh Nhi.

Tiếng đập cửa dồn dập làm Nhi khó chịu, vội vàng ra mở cửa đập vào mắt cô là sự tức giận và cái vung tay của Hòa Mỹ nhưng cô đã kịp giữ lại.

  • Cô ra đây cho tôi
  • Cô chủ có chuyện gì? – không có ý định ra ngoài Nhi không có khờ mà để Hòa Mỹ muốn làm gì mình thì làm nữa
  • Tại cô mà Khiết Minh mới từ chối đi nhận bằng với tôi có phải không?

Ngạc nhiên Nhi nghĩ chuyện này thì có liên quan gì đến mình.

  • Không liên quan đến tôi, là Minh bận thì sao
  • Nói dối thôi, tôi làm trong đó thì sao không biết, là do cô – ngang ngược Hòa Mỹ lại lao vào phòng của Nhi

Còn định chống trả quyết liệt thì đã có người giữ chặt Hòa Mỹ lại.

  • Em lại nữa rồi, Minh không đi với em vì ngày mai cậu ấy phải đi gặp đối tác thay anh
  • Anh cũng nói dối, Minh thì có quyền gì thay anh chứ - hét lớn Hòa Mỹ vẫn ngoan cố

Nhăn mặt Nhi chỉ còn biết lắc đầu, nếu cô là bác sĩ nhất định sẽ kiểm tra xem Hòa Mỹ có bị vấn đề gì về tâm lý không.

  • Đủ rồi, em có biết là mình đang nói gì không, Minh thay anh đi gặp đối tác để ngày mai anh đi với em đó, còn em không thích thì anh ở nhà luôn vậy – tức giận Thiện đẩy Hòa Mỹ ra rồi phủi phủi áo mình, anh thật không hiểu nổi em gái của mình nữa

Không nói gì Hòa Mỹ liếc Linh Nhi rồi đùng đùng bỏ về phòng.

Quay sang Nhi, Thiện nhẹ giọng.

  • Em thông cảm cho nó
  • Tính khí của cô chủ em còn lạ gì, cảm ơn anh Thiện

Mỉm cười, Thiện cũng có lúc nhận được thiện cảm từ Nhi là tốt rồi.

  • Trước đây Hòa Mỹ đã gây tổn thương khá nặng với Minh, nó không chịu thay đổi, có lẽ Minh hành động quá thẳng thừng nên nó mới thế

Chuyện này thì Nhi đã có nghe qua nhưng là chuyện gì thì cô không rõ.

  • Thôi em nghĩ đi, mai có cần anh chở đi không?
  • Thôi anh Thiện, em tự đi được, em vào phòng – nói rồi Nhi cũng đóng cửa lại

Bên ngoài Thiện lắc đầu cười buồn, anh là không thay đổi được gì.

Đóng sập máy tính giờ Minh mới có thời gian mà nhìn xung quanh, cắm cúi với những bức ảnh từ lúc tan ca đến giờ Minh cũng chẳng ăn gì. Biết là đói nhưng sao lại không có hứng thú ăn.

Nhìn chiếc điện thoại vẫn im ắng trên bàn Nhi lại nhớ đến Minh. Minh đã cố tình đưa cho cô điện thoại vậy sao Minh không cố tình mà liên lạc với cô.

Nhìn về phía căn phòng trước là của mình và sau là của Nhi, bước chân của Minh trở nên nặng nề hơn. Tiến về phía cửa phòng Minh còn định giơ tay gõ cửa. Như một thói quen trong những ngày ngắn ngủi ở cạnh nhau. Mở cửa vào phòng Minh nhìn xung quanh, dường như nó vẫn còn hơi ấm. Chạm nhẹ lên tấm ga trải giường nơi mà Nhi đã từng ngủ, Minh mỉm cười. Nếu ngày đó không cho Minh gặp Nhi thì có lẽ Minh vẫn không hiểu được cảm giác thế nào được gọi là hạnh phúc, là vui vẻ. Từ ngày có Nhi trong nhà, không cần biết là Thiện nhờ hay là Minh muốn, Minh chỉ biết căn nhà cũng trở nên ấm áp hơn. Mở tủ đồ Minh cong khóe môi mà cười mỉm. Vẫn còn vài bộ quần áo mà Minh đã mua và Nhi để lại. Có lẽ cô ấy không đem đi hết là vì mong có ngày trở về. Tự cười mình Minh thấy mình suy diễn lung tung, chắc là cô ấy sợ nặng và không muốn mang ơn của Minh nhiều hơn nữa.

Sự ngốc nghếch đôi khi có thể làm chậm quá trình đến bên nhau nhưng đó cũng là nét đáng yêu trong tình yêu.

Sự hối hả của cuộc sống luôn làm con người trở nên mệt mỏi. Leo lên xe buýt Nhi muốn cảm nhận lại những kỉ niệm thời sinh viên và cảm nhận lại cảm giác ngày đầu tiên được đi chung một chuyến xe buýt với Minh. Cô cảm thấy cuộc đời này cũng thật đáng sống. Dù nhiều năm qua cô sống trong vất vã nhưng so ra cô vẫn may mắn hơn nhiều người, và ít ra thì không phải đi bụi ngoài đường. Nhìn những cặp tình nhân mỉm cười hạnh phúc, nắm tay nhau trên xe mà Nhi thấy mủi lòng. Tại sao Minh chưa gì đã muốn bỏ cô như vậy. Đâu tự dưng mà lại có cảm giác muốn gần một ai đó như thế. Cũng thật là xấu hổ nhưng là hạnh phúc của mình thì mình giữ lấy, sai sao.

Nhìn đồng hồ Minh muốn làm gì đó nhưng sao cứ bị kéo lại. Cũng chỉ là mình đang tự làm khó mình mà thôi. Đêm qua tô mì gói cũng trở nên khó nuốt và chán ngắt, 3 giờ mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ, sáng ra đã 5 giờ thức giấc. Dạo gần đây giờ sinh học của Minh bị đạo lộn cả lên.

Tiếng cười đùa rôm rã của các sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp, hôm nay sẽ có nhiều sinh viên rời khỏi ngôi trường của mình. Họ sẽ tiếp tục bước đi mà thực hiện ước mơ.

Cũng như bao người khác Linh Nhi vẫn còn là một sinh viên vừa chập chững vào đời, dù rằng so với nhiều bạn cùng trang lứa thì Nhi trãi nghiệm đời có lẽ là hơn họ. Nhưng Nhi vẫn muốn mình bình thường, có như vậy cô mới dễ dàng tiếp xúc được với thực tế và những con người nơi đây. Sự mặt cảm tự ti dần được thay bằng sự kiên cường và nỗ lực. Có lẽ cô và Minh giống nhau ở điểm, thực tế và luôn muốn tự lập.

  • Nhi không có ai tới hết hả?
  • Mẹ nuôi của Nhi đâu

Mỉm cười trước câu hỏi của mấy người bạn trong lớp, Nhi chỉ lắc đầu.

Họ thôi không hỏi mà chụp ảnh làm kỉ niệm với nhau, ai nấy đều có người thân đi cùng. Cũng có người không có nhưng ít ra còn có bạn bè. Còn Nhi cô cảm thấy mình thật tệ, nếu cô chịu khó ngoại giao thì có lẽ đã có nhiều bạn nhưng quan điểm của Nhi là thà ít mà chất lượng.

Nhận bằng tốt nghiệp xong, Hòa Mỹ còn đọc diễn văn trước khi ra trường, cô có vẻ rất tự hào và kiêu hãnh. Phía dưới Đức Thiện cũng vui thay cho em mình, anh là một trong những cổ đông của trường, việc bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp, bao nhiêu loại ưu hay ai đọc diễn văn anh đều biết. Hôm nay anh ngồi ở vị trí đại biểu, sự tự hào dành cho Hòa Mỹ là không thiếu nhưng anh chỉ thắc mắc vì sao Linh Nhi có trong danh sách sẽ đọc diễn văn mà cô ấy lại từ chối. Nhi cũng là 1 trong những sinh viên ưu tú của trường.

Tại sao Thiện không nghĩ đến việc Nhi là đang muốn yên bình, cô cũng mệt mỏi với việc phải chống trả và tự vệ trước những việc làm đôi khi vô lý đến bất thường của Hòa Mỹ. Thật tình thì Nhi cũng chỉ muốn bình yên và không muốn làm gia đình anh thêm khó xử.

  • Thế nào, cô đơn nhỉ - bỏ lại một câu cho Linh Nhi trước khi vào xe, Hòa Mỹ kiêu kì mà hất mặt
  • Không biết ai hơn ai – Ngọc bạn của Nhi lên tiếng châm chọc
  • Cô nói gì – quay lại Hòa Mỹ trợn mắt đe dọa
  • Đâu có, nói chơi thôi – nhếch môi Ngọc nhún vai
  • Cô chủ, có lẽ cô cũng nên về được rồi trời đã nắng không tốt cho cô đâu – vội lên tiếng can ngăn, Nhi dù không thích thái độ cư xử của Hòa Mỹ nhưng cô không muốn lớn chuyện. Hơn nữa lần này là do Ngọc cũng muốn thay cô đòi công đạo, nhưng cô thì không cần điều đó
  • Biết điều đó – cười đắc ý Hòa Mỹ đi về hướng xe của mình
  • Linh Nhi em về cùng không? – nhẹ nhàng hỏi Nhi, Thiện có chút buồn, dù có một mình thì Nhi vẫn không nghĩ đến sẽ nói với anh, sẽ đi cùng anh

Biết điều đó nhưng Nhi cần phải dứt khoác hơn, là giải thoát cho Thiện và cho cả cô. Hòa Mỹ vẫn chưa vào xe cũng đủ làm cô hiểu, tốt nhất cô nên tránh xa cô ấy vào lúc này.

  • Cậu về trước đi, tôi sẽ đưa Nhi về

Giọng nói lạ từ phía sau – đối với những người lạ.

Nhưng lại quen – đối với những người quen.

Mỉm cười rạng rỡ Nhi nắm chặt hai tay của mình, quả là Khiết Minh đã tới.

Biết đó là ai Hòa Mỹ làm sao đứng yên được, cô đi về hướng của Thiện và Nhi.

  • Khiết Minh sao chị nói là bận?
  • Phải, nhưng giải quyết xong rồi, Đức Thiện cậu đưa Hòa Mỹ về đi

Nhìn Minh rồi nhìn sang Nhi, Thiện biết mình đang là người thừa khi mà nụ cười của Nhi cứ mãi hướng về Minh. Còn Minh thì cứ như một vầng sáng ấm áp làm cho Linh Nhi luôn tươi xinh và hạnh phúc hơn.

  • Ừ, cậu nhớ đưa Linh Nhi về kịp bữa cơm chiều
  • Tôi biết rồi – nhìn nhanh sang Hòa Mỹ, Minh cũng chỉ muốn biết cô ấy phản ứng ra sao. Tiến đến gần Linh Nhi, Minh xoay lưng lại rồi chìa bó hoa hồng vàng lên trước mặt cô

Cùng lúc đó một tiếng “chát” đã vang lên ngay lúc Minh vừa xoay lưng về phía Hòa Mỹ.

Không cần nói Minh cũng biết là ai ban cho mình, khẽ nhíu mày Minh xoay đầu nhìn Hòa Mỹ một cái rồi lại quay lên mà mỉm cười với Nhi.

  • Tặng em, chúc mừng vì đã tốt nghiệp
  • Lưng của Minh – không quan tâm lắm về điều đó, Nhi chỉ quan tâm đến việc Minh có bị làm sao không? Còn định đưa tay ra phía sau để xoa lưng cho Minh thì Minh đã nhanh tay mà nắm tay cô lại
  • Không có gì, em nhận đi

Nhìn Minh thật yêu thương, Nhi mỉm cười rồi nhận lấy bó hoa, cảm giác được Minh nắm tay thật là thích và ấm áp.

  • Về thôi – đúng là khó chịu và đau lòng mà, Thiện kéo Hòa Mỹ đi
  • Anh hai thả em ra – vùng vẫy Hòa Mỹ vẫn còn chưa muốn tha cho Nhi
  • Đủ rồi, em đang gây chuyện đó, đừng tưởng cái tát đó anh và Minh không biết là vì sao, nếu Minh không xoay người kịp thời thì chuyện gì sẽ xảy ra, em thật sự muốn đánh người vô lí như vậy sao - giận dữ, Minh mở cửa xe rồi đẩy Hòa Mỹ vào, đồng thời anh giữ chặt cửa và nhanh chóng bấm chốt cửa khi vào buồng lái
  • Chẳng phải anh muốn có Linh Nhi sao? – bật cửa không được, Hòa Mỹ hét
  • Đó là chuyện của anh, anh hối hận vì đã không suy nghĩ mà nghe theo em để rồi vội vàng trong mọi chuyện. Giờ không chỉ Linh Nhi không chấp nhận anh mà cả Khiết Minh cũng đang không muốn nói chuyện với anh, em hài lòng chưa? – nói dứt lời Minh mở máy xe rồi đánh vòng tay lái ra khỏi cổng

Im lặng, Hòa Mỹ cũng cảm thấy sợ khi Đức Thiện lại tức giận như vậy.

Thật rất muốn tát cho mình tỉnh, giờ thì Thiện biết anh đã sai. Vốn dĩ anh nên biết rằng Hòa Mỹ là đang bày kế trả thù để thỏa mãn sự đố kị của cô ấy. Cô ấy có tốt gì với anh, thất vọng, thất vọng vô cùng. Giờ anh đối diện với Nhi thế nào còn không biết thì nói chi đến việc dám nói chuyện với Minh.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: