CHƯƠNG 31
Về nhà Nhi được đặt cách không được làm gì ngoài việc nghĩ ngơi, Minh xin nghĩ luôn hôm nay và gọi hỏi Xuân Ngân về tình trạng của Nhi.
Nhi cũng không nghĩ Minh sẽ độc tài đến mức không cho cô nấu ăn luôn chứ.
Biết là không thay đổi được gì, Nhi ngoan ngoãn mà ngồi xuống.
Vừa nấu ăn mà Minh vừa suy nghĩ, kẻ khi nảy đâu rãnh hơi mà lại có hành động như vậy, còn cả bức ảnh nữa. Chết thật, bức ảnh còn ở bàn.
Gọi cho Thiện xong Minh mới có thể bình tĩnh mà nấu ăn được. Vừa xoay ra đã thấy Nhi đứng đó.
Nghe Nhi hỏi, Minh biết là mình cũng khó giấu cô.
Mấy hôm nay Minh cứ lạ lạ và cứ nói là sẽ cho Nhi biết, nhưng cô không thể cứ chờ khi mà Minh cứ đôi lần thấp thỏm như vậy.
Nhìn sâu vào ánh mắt của Nhi, Minh nhẹ gật đầu.
Có vẻ đây là chuyện khá quan trọng.
Vào phòng để tìm ảnh nhưng không thấy, Thiện rối cả lên, rõ ràng lúc nảy anh thấy Minh để ở đây kia mà. Giờ nghĩ trưa mọi người ra ngoài hết, ai có thể vào được phòng này. Rõ ràng anh đã quan sát và không thấy nhân viên nào quay lại.
Chợt ngoài cửa có tiếng động, cúi thấp người Thiện thấy dáng ai đó, giống, rất giống Hòa Mỹ.
Giọng nói cười cợt và chẳng có thiện cảm, bức ảnh. Thiện che miệng mình, Hòa Mỹ biết người đàn ông trong ảnh. Chẳng lẽ người đứng phía sau việc mua lại cổ phần của Hưng Thịnh là Hòa Mỹ, không thể nào. Không thể như vậy được.
Tại nhà của Minh, Linh Nhi đang dần không giữ được bình tĩnh. Giọng cô run run.
Sự lớn tiếng lúc nảy của mình quả là quá đáng, Nhi tựa vào lòng của Minh.
Gật đầu tin tưởng Minh, Nhi lại dúi vào lòng người yêu mà tìm bình yên.
Minh cần sự giúp đỡ của nhà Thiện, dựa vào quyền lực và uy tín thì bà My mới là người có thể dàn xếp ổn thỏa chuyện này. Còn nếu họ không làm được thì Minh sẽ ra sức mà tự làm một mình.
Cả đêm Thiện cứ mãi nghĩ về chuyện ở văn phòng mà không tài nào ngủ được. Anh đã uống gần cả chai rượu mà vẫn chưa thông và chẳng thể chợp mắt. Có gì đó nhói lên trong lòng, anh không tin Hòa Mỹ có thể là người như vậy.
Mọi chuyện vẫn thế mà bình thường diễn ra, chẳng ai có vẻ biểu lộ nào khác. Dường như trong họ luôn có khúc mắt nhưng chưa thể nhìn thấy ai có cùng hướng đi mà nói ra.
Như đã hứa với người lớn, Minh đưa Nhi về nhà vì họ rất lo cho vết thương của cô. Hôm nay cũng là ngày mà Thiện ra mắt Xuân Ngân với gia đình.
Nhi vẫn vui vẻ, cũng không đến mức ủ dột như lúc mới biết tin. Cô hòa hợp với mọi người và cũng không nhắc đến chuyện kia, chắc là cô sợ Minh buồn.
Để mọi người dưới nhà, bà My gọi Minh vào phòng. Từ nảy đến giờ bà để ý sợi dây chuyền trên cổ của Minh. Bà vẫn chưa hết thắc mắc và nghi vấn về việc mà Thiện đã nói, thì giờ lại đến sợi dây chuyền kia.
Gật đầu bà My đưa tay về phía cổ của Minh.
Hiểu ý Minh đưa tay chặn lại.
Minh vẫn điềm tĩnh, chưa chắc chắn việc gì thì Minh chưa vội kết luận.
Biết là mình đã quá hấp tấp bà My nhỏ giọng.
Nhíu mày, lần này là Minh biến sắc, việc này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của Minh. Việc Minh chần chừ không nói với Nhi là có cơ sở, quả thật như Minh nghĩ nó còn khuất mắt phía sau.
Ngập ngừng không biết nói gì thì cánh cửa được mở ra.
Đó là giọng của Đức Thiện.
Có tiếng động bên ngoài, Minh liền ra hiệu cho mọi người im lặng.
Hiểu ý của Minh, bà My cũng nói lớn một chút.
Và Minh cũng đã hiểu ánh nhìn của Thiện.
Mọi thứ cứ như suy sụp, bà Mỹ bóp trán mình, tại sao Hòa Mỹ lại liên quan vào chuyện này.
Để mọi chuyện không rắc rối và không bị bại lộ, ai cũng tỏ ra bình thường. Còn nhiều khuất mắt cần được giải đáp.
Buổi tiệc cũng đang được diễn ra, mọi người cũng không ai đề cập đến vấn đề ban nảy. Thiện vẫn đúng kế hoạch của anh và Ngân, anh đã ra mắt Ngân với gia đình.
Còn Minh cũng không chịu được cảnh Thiện cứ trêu mình nên đã nắm tay Nhi mà dõng dạc tuyên bố hai người yêu nhau, và xin phép cho Nhi ở dài hạn tại nhà mình.
Cười đắc ý Nhi lắc đầu.
Gãi đầu Minh vờ đau khổ, Nhi lại đang giở trò nữa đây mà.
Độc tài như Minh mà cũng có lúc thua Nhi sao, điều này làm cô thích thú.
Mọi người đều vui vẻ chỉ có riêng Hòa Mỹ là khuôn mặt tối sầm xuống.
Ở một nơi khác, có một người đang u sầu và chịu cảnh cô đơn. Trong căn nhà rộng lớn thế này vậy mà chỉ có một mình một người, làm bản thân cũng trở nên lạnh lẽo đi. Bật điện thoại ông nhìn người con gái trong hình rồi lại cười buồn, cô có nhiều nét giống ông nhưng cô chỉ xem ông là kẻ thù, là người phải bù đắp cho cô. Có lẽ ông chỉ đành đi theo con đường dù biết là không đúng, chỉ hi vọng có một ngày cô chịu tha thứ cho ông.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)