CHƯƠNG 4
Sau cuộc họp Minh lại về phòng và làm tiếp những việc dở dang, nhưng nhớ đến việc nhà mình có thêm 1 người thì quả là có gì đó thú vị và cảm thấy cũng vui vui, căn nhà cũng không quá trống trãi.
Chưa bao lâu thì cánh cửa đã bật mở.
Lại lần nữa nhíu mày, lần này là khó chịu Minh không nghĩ có mỗi quy tắc trước khi vào phòng người khác là gõ cửa mà cô chủ cũng chẳng biết.
Câu đầu tiên là một lời trách cứ, Minh tiến lại ghế rồi rót nước coi như mời khách.
Thở dài Minh cảm thấy rất buồn cười, vào Hưng Thịnh đã 3 năm nay vậy mà cô gái này cũng chẳng biết là Minh làm việc ở đâu.
Biết là mình đã vô ý đến mức làm người khác buồn phiền, cô gái nhẹ giọng hơn.
Uống ngụm nước, Minh đã kiềm chế rất nhiều cảm xúc trước người con gái đối diện mình.
Mềm lòng trước những cử chỉ này nhưng Minh không thể để lún sâu hơn. Quan trọng cảm giác trong Minh dành cho cô gái này đã không còn như trước, mà chỉ là sự mệt mỏi.
Thấy Minh chỉnh sửa lại quần áo, Hòa Mỹ cũng đứng lên.
Nhìn Hòa Mỹ cầm túi xách mà vùng vằn bỏ đi, Minh thật cảm thấy ngao ngán. Cô gái này đẹp sắc xảo và có gì đó rất khó đoán, tính khí của Hòa Mỹ thì chẳng ôn hòa chút nào. Vậy mà Minh đã từng bị Mỹ cuốn hút, rồi tương tư nhưng hình như không lâu được. Tuy những biểu hiện lúc nảy có thể thấy hai người rất thân nhưng Minh biết Mỹ chẳng quan tâm gì đến mình, cô ấy đã từng nói ghét Minh. Thì như Thiện nói Minh là người lớn nên cố gắng bỏ qua cho cô ấy, mà Minh thì cũng không hà khắc gì, với lại chuyện cũng đâu có gì to tát.
Rồi chợt khuôn mặt hiền lành và có phần ngốc nghếch của Linh Nhi hiện ra.
Dọn dẹp xong đâu đó Linh Nhi tự thưởng cho mình một giấc ngủ trưa, đã là ngày thứ ba cô ở đây rồi. Ngẩng nhìn trần nhà cô cũng cảm thấy nhớ, nhớ gì nhỉ, chắc là một gia đình dù chưa chính thức chẳng hạn. Cô có một người cậu, hồi ở cô nhi viện các sơ nói cô được người cậu đó mang vào, do cậu của cô làm ăn xa nên không thể chăm sóc cô. Rồi cô cũng dần lớn lên, đã lâu cũng không gặp lại cậu của mình, khuôn mặt cũng không còn nhớ rõ, lần gặp gần nhất là cách đây 12 năm, tức lúc đó cô chỉ mới 10 tuổi.
Chạy vào khu giữ xe, Minh đi bộ về hướng nhà mình. Nói là nhà mặt tiền nhưng thật ra thì Minh ở chung cư, không biết cô ngốc kia đang làm gì. Hôm nay Minh không tăng ca nên về sớm vậy mà thành ra về trễ, thì cũng chẳng có gì, chẳng qua là đi rút tiền rồi ghé siêu thị mua ít đồ, thay nhớt xe mua vài bộ quần áo thế là hết giờ. Tháng này sử dụng chưa nhiều, xem ra cũng còn kha khá, chắc là đủ nuôi thêm cô ngốc kia. Minh chắc là điên mất tự dưng giữ người lạ trong nhà mà không cho đi. Theo suy đoán bình thường của nhiều người nếu gặp hoàn cảnh này, chắc là sẽ nghĩ Nhi bị hất hủi hoặc là dưới quê lên rồi bị gạt, hoặc bị gì đó nghiêm trọng, chẳng hạn gặp bọn buôn lậu người. Ôi linh tinh đủ thứ cả.
Không có tiếng trả lời, lạ lùng thật, Minh cất giày, đem đồ vào bếp rồi chạy nhanh vào phòng, cửa phòng không khóa. Mon men đến gần giường Minh thở phào nhẹ nhõm, thì ra là ngủ.
Đứng yên đó Minh lại nhẹ nhàng đặt cặp lên bàn rồi mỉm cười mà ngắm nhìn khuôn mặt kia. Đúng là cô gái này làm Minh không cưỡng lại được cảm xúc trong lòng. Đã là lần thứ hai ngắm nhìn khi cô ấy ngủ, cảm xúc hình như cũng khác hơn.
Giấc ngủ đến lúc nào không hay nhưng mà cũng đã đến lúc cần tỉnh giấc, Linh Nhi nhìn đồng hồ, cô giật mình vội vàng ngồi dậy.
Chạy nhanh ra ngoài Nhi vội tìm xung quanh, nhìn đến phòng bếp cô đưa tay chặn ngực, là Minh.
Minh đang mang tạp dề và nấu ăn.
Mỉm cười với hình ảnh này, Nhi tiến nhẹ đến, không dám để Minh nghe thấy bước chân hay biết đến sự xuất hiện của mình. Cô dựa lưng vào thành tường rồi chăm chú nhìn từ phía sau lưng của người này.
Tay thoăn thoắt thái củ hành rồi cà chua, Minh cắt thật đều tay, rửa xong để ráo nước Minh lại thái thịt bò, lúc mua và đi có chút gấp nên không để người ta thái giúp. Tiếp theo là dưa leo cùng gan bò, lại thêm một ít thịt bò, mọi thứ gần như đều là của con bò.
Nhíu mày Nhi đang thắc mắc không biết vì sao Minh lại làm nhiều món có bò như vậy, chẳng lẽ Minh bị bệnh thiếu máu.
Gãi đầu mình, Nhi nhẹ gật đầu.
Sau từ dạ của Nhi và biết là cô đã đi rồi thì Minh mới dừng tay, làm liên tục và nói chuyện cứ như không có gì nhưng thật ra thì Minh đang bận kiềm chế cảm xúc. Nhìn về hướng phòng mình, Minh lắc đầu rồi tiếp tục nấu ăn.
Sau 15 phút trôi qua cuối cùng Minh cũng đã hoàn thành xong, bỏ tạp dề qua một bên Minh hít hà mùi hương, “tay nghề cũng không đến nỗi”. Như một lời tự khen, Minh xúc cơm rồi ngồi ngay ngắn chờ Nhi.
Trở ra đã thấy Minh chờ mình, Nhi cảm thấy rất ngại, đã ở nhờ giờ lại để người ta nấu cho mình ăn như vậy.
Cầm chén cơm lên mà Nhi cũng chẳng dám gắp đồ.
Thấy vậy Minh liền làm thay.
Có lẽ Nhi vẫn chưa quen lắm khi đối diện với người lạ như mình, Minh cũng rất cảm thông.
Ngẩng nhìn Minh, Nhi vô tình bắt gặp nụ cười ấm áp và nhẹ nhàng ấy, tim cô lại tiếp tục loạn nhịp. Từ em mà Minh thốt lên cũng dễ nghe và nhẹ nhàng hơn.
Phải công nhận là Minh nấu ăn khá ngon, dù cũng có món vầy món khác nhưng nhìn chung thì cô vẫn rất no nê cùng thoả mãn.
Tuy là cắm cúi ăn nhưng Minh vẫn có thể biết được biểu hiện của người đối diện, cười mỉm Minh vẫn gắp thức ăn cho cô ấy, trong nhà có thêm một người không phải là không tốt.
Biết là Nhi thật thà nhưng có phải bàn tay cũng thật thà đến mức cùng nắm lấy nhau, hơi siết một chút bàn tay của Nhi rồi thả ra, Minh ậm ừ mà xoay đi.
Xoay người, Nhi chuyên tâm mà rửa chén đĩa, cô cũng chẳng dám nhìn đến Minh, đúng là tay hư mà, nói là được rồi hành động chi không biết, ngại chết được.
Đóng cửa phòng tắm, Minh nhìn mình trong gương, từ đó đến giờ không phải là chưa từng nắm tay ai nhưng mà cảm giác nắm tay Nhi nó lạ lạ sao ấy.
Suy nghĩ có vẻ thú vị nhỉ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)