CHƯƠNG 12
Lặng nghe những gì hai người phía trước nói, Nhi cũng chẳng biết mình nên nói gì vào lúc này. Về với Thiện cô không muốn mà ở lại với Minh thì cũng không thể. Có lẽ cô đã gây phiền phức cho Minh, và hiện giờ thì Thiện lại đang hiểu lầm Minh.
Nhìn về hướng của Nhi và Thiện, Minh thở sâu rồi nhìn theo cánh tay đang giơ lên của Nhi. Cười buồn, Minh vào phòng của mình mà nói đúng hơn là phòng Nhi đã và đang ở, cũng không biết là nó có còn được Nhi quan tâm nữa hay không. Minh không thể đứng ở ngoài đó để nhìn thấy gia đình người ta ngọt ngào và tình cảm với nhau mãi được.
Nhấc điện thoại lên Nhi cũng không thể gọi Minh, phần vì bà Hiền đã gọi cô trong điện thoại, phần vì cổ họng cô cứ bị nghẹn lại.
Hòa Mỹ im lặng mà quay đi chỗ khác.
Thở dài bà Hiền lại tha thiết.
Không nói gì không có nghĩa là Linh Nhi không quan tâm, cô đang xúc động bởi những gì bà Hiền đang nói. Là sắt đá cũng cảm động trước tình thương của bà, dù cô không phải con ruột nhưng bà lại rất thương cô, nội cũng vậy, và cả Đức Thiện.
Rơi nước mắt, Linh Nhi buông lơi điện thoại rồi trả lại cho Đức Thiện.
Dù Nhi không nói gì nhưng Thiện biết chắc chắn cô ấy đã xiêu lòng.
Có phần hoảng, Thiện vội nắm tay Nhi nhưng lần nữa Nhi đã rút về.
Đối với Nhi, Thiện chỉ như một người anh đúng với vai vế mà anh cùng cô đang có. Cô không có thứ tình cảm nào khác với Thiện được cả.
Cầm chiếc điện thoại lạnh lẽo trong tay, Thiện cảm thấy bị tổn thương.
Nhìn Thiện hồi lâu rồi Nhi chợt hiểu, thì ra cũng là có sự sắp đặt, nước mắt tuông rơi cô không nghĩ Minh có thể lừa dối mình ngoạn mục như vậy.
Thấy Nhi không nói gì Thiện càng nghi ngờ hơn, chẳng lẽ những gì anh nói giờ đây lại là tổn thương Nhi. Nhi là đang có tình cảm với Minh hay sao.
Có gì đó lo lắng và là sự bất an, Nhi không nghĩ vì mình mà Thiện có thể đối với Minh như vậy, dù sao 2 người là bạn, Minh còn là phụ nữ.
Minh và Thiện sự thân thiết đã phân biệt mọi thứ, kể cả giới tính. Nhưng giờ trong Thiện chỉ là sự tức giận mà thể hiện lời nói quá tiêu cực.
Với Nhi không cần biết Minh đã giấu cô điều gì, cô chỉ biết không ai được phép nghĩ Minh xấu như thế khi Minh chẳng làm gì sai cả.
Định mở lời nhưng nhìn nét giận dữ mà lần đầu mình thấy từ Nhi, Thiện thôi và dằn lòng xuống. Có thể là anh đang giận quá mà mất khôn.
Mặc cho Thiện bỏ đi, đến khi cánh cửa bị đóng lại Nhi mới thả lỏng người mà tuột xuống tường nhà, cô ôm đầu mình. Tưởng đã đi xa hóa ra lại rất gần. Cô là con nuôi của bà Hiền, cũng tình cờ cách đây nữa năm cô gặp bà My ở ngoại ô thành phố. Lúc đó bà ấy bị ngất do một kẻ lạ mặt gây ra, cô đoán là tên kia muốn bắt cóc hay là cướp đoạt tài sản từ bà. Cũng chẳng nghĩ gì nhiều cô gọi cho bảo vệ gần đó để cầu sự giúp đỡ còn mình thì tìm cách kéo dài thời gian. Cũng may bà ấy không sao, lúc bà ấy nhờ cô gọi điện về nhà họ Trịnh thì gặp bà Hiền. Vô tình hai người gặp nhau, lần đầu gặp bà Hiền, cô có cảm giác rất thân quen, bà ấy dường như cũng rất có cảm tình với cô. Và lập tức khi biết về hoàn cảnh của cô họ đã nhận cô về nhà làm con nuôi mặc cho cô chủ Hòa Mỹ cứ nói cô là kẻ lừa đảo. Trong nhà họ Trịnh suốt nữa năm là chuỗi ngày không thể không buồn và mệt mỏi hơn của cô, khi mà Hòa Mỹ chưa bao giờ ngừng việc làm khó cô. Cô đã có ý định chuyển ra ngoài nhưng bà My và bà Hiền đều không đồng ý, vì tình vì nghĩa mà cô ở lại. Đến khi họ đi công tác thì cũng là lúc dù muốn dù không cô cũng phải ra khỏi nhà vì sự xua đuổi của Hòa Mỹ. Trớ trêu thay Đức Thiện lại có thiện cảm với cô ngay từ đầu và anh đã vội vàng nói yêu cô, nói thật cô không biết lòng anh thế nào nhưng cô không tin mấy vào điều đó. Tuy Đức Thiện là người tốt nhưng cũng là người có tính chiếm hữu, có thể anh ấy sợ mất cô vào tay ai đó nên mới ra sức để giữ chặt và tuyên bố chủ quyền. Cô cũng đã từ chối thẳng thừng ngay lúc anh tỏ tình, cô không muốn thêm rắc rối, và không muốn làm bà My cùng bà Hiền khó xử. Còn Hòa Mỹ thì coi như cô rộng lượng không chấp nhất.
Biết là ai đang nói với mình, Nhi nắm tay thành nấm đấm, nước mắt cô vẫn đang rơi, cô cố dùng sức để đứng dậy nhưng có gì đó cứ níu chân cô lại.
Hơi khom người để kéo Nhi đứng lên, giờ thì Minh mặc cô ấy xử lý, Minh không sợ gì nữa, có gì đâu phải sợ. Nếu cô ấy chịu nghe Minh nói thì Minh sẽ nói, còn không thì cũng không sao, Minh tin một người hiểu chuyện như Linh Nhi sẽ có sự rộng lòng mà thứ tha cho Minh.
Căm phẫn là cảm giác lúc này của Linh Nhi.
“chát”
Một âm thanh chát chúa vang lên, Minh cảm thấy đau buốt nơi má trái của mình. Mỉm cười Minh quay mặt lại đối diện với Nhi, nhìn Nhi, Minh lại cười, nụ cười có gì đó đau đớn.
Nụ cười của Minh làm lòng Nhi ấm lại nhưng cũng khiến cô chua xót, dùng sức của mình cô đánh tới tấp vào người của Minh.
Còn Minh thì cứ im lặng mà gánh chịu cơn đau dễ chịu này, Nhi phản ứng lại sẽ tốt hơn là khi cô ấy im lặng.
Cảm nhận sự run rẩy từ đôi tay của Nhi, sự ướt át từ lồng ngực của mình do những giọt nước mắt của cô ấy mang lại, Minh biết Nhi đã không còn sức. Cũng chẳng biết là động lực từ đâu mà Minh có thể mạnh dạn và bạo gan mà ôm siết lấy cô ấy.
Hơi ấm truyền đến từ vòng tay ám áp của Khiết Minh làm Linh Nhi gần như buông xuôi mọi thứ. Cô cũng chẳng cần biết là đang giận Minh thế nào, cô chỉ biết ở trong vòng tay này cô mới thật là chính mình, chỉ khi bên Minh cô mới có thể là cô.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)