CHƯƠNG 26
Tại biệt thự của Trịnh gia Linh Nhi đang kéo vali xuống nhà, Thiện cũng giúp cô một tay.
Nhìn mọi người Nhi nắm tay bà My cùng bà Hiền rồi an ủi.
- Dù con đi thì con vẫn là cháu của nội, là con của mẹ, hai người đừng buồn vì con nữa
- Nhi, nội không muốn chút nào – lắc đầu bà My thật không đành lòng
Mỉm cười Nhi ôm nhẹ lấy bà.
- Nội đừng khóc, nội hãy an ủi mẹ dùm con
Gật nhẹ đầu bà My cảm thấy Linh Nhi đứa cháu này thật hiểu chuyện.
- Mẹ, mẹ phải chăm sóc nội, anh Thiện, anh cũng giữ sức khỏe rồi còn lo cho nội và mẹ nữa
- Anh biết rồi – gật đầu chắc chắn, Thiện đương nhiên sẽ làm điều đó
Xuống lầu nhìn cảnh sướt mướt đó Hòa Mỹ chỉ cười khinh khỉnh, gia đình chia lìa sao, nhìn họ quả nhiên giống một gia đình.
Thấy nụ cười của Hòa Mỹ, bà Hiền cảm thấy thật đáng ghét, bà từ đau lòng chuyện sang mất niềm tin từ con mình.
- Thái độ của con là gì, Linh Nhi đi rồi đúng ý con rồi phải không?
Nhún vai Hòa Mỹ cười cợt.
- Dạ phải nhưng vẫn chưa đủ
- Em còn muốn gì nữa? – Thiện bực tức hỏi
- Biến mất, thế thôi
- Hòa Mỹ - gọi lớn theo cháu mình, bà My hít sâu để không phải lên cơn đau tim
- Mẹ, bình tĩnh đi mẹ - bà Hiền chỉ còn biết ngậm ngùi mà khóc, thật sự thì chuyện gì đang xảy ra
Trong lòng Nhi bây giờ không phải là sự sợ hãi trước câu đe dọa của Hòa Mỹ là là nghi vấn. Tại sao cô ấy lại hận cô như vậy, trong khi cô đâu biết cô ấy từ trước. Nếu là lý do cô vào nhà và sợ cô có được tài sản thì cô có thể chấp nhận được, đằng này cô đã đi và cô chẳng có tên trong gia phả thì cô ta sợ gì chứ.
- Thưa nội thưa dì con mới tới
Thấy Khiết Minh vào bà My cùng bà Hiền cũng lau nhanh nước mắt.
Thiện cùng Nhi thì bình tĩnh hơn.
- Minh, nội nhờ con chăm sóc cho Linh Nhi, nha con – nắm tay Minh, bà My nghẹn lời
- Dạ con biết thưa nội – không có điều gì mà Minh phải từ chối
- Linh Nhi đến ở với con là dì an lòng rồi, Nhi thường xuyên về thăm nhà nha con – nắm tay Minh và Nhi đặt vào nhau bà Hiền mỉm cười
Cũng mỉm cười với bà, Nhi rút tay ra.
Nhíu mày Minh nhìn Nhi thắc mắc.
Nhi chỉ le lưỡi như trêu Minh.
- Con sẽ không ở với Minh, con ra ngoài ở riêng
- Cái gì, không được – Đức Thiện liền phản bác
- Đúng đó, mẹ không đồng ý – bà Hiền cũng lắc đầu
Chỉ có Minh là tội nghiệp nhất, ngồi xuống và chống cằm nhìn những người này đang tranh luận. Từ đầu Minh đã biết ý định của Nhi.
- Mẹ, anh Thiện hai người đừng xem con là con nít, con sẽ ở riêng, dù gì trước đó con cũng sống 1 mình mà – Nhi không tin là mình không thuyết phục được những người này, Minh là ai mà họ lại an tâm vậy chứ, cô không cam tâm
Cười thầm Minh thử xem số phiếu sẽ nghiêng về ai đây.
- Nội cũng không đồng ý, con nên ở cùng Minh sẽ an toàn hơn – bà My như là ra quyết định
- Con không sao, bộ mọi người không sợ Minh làm gì con sao – phụng phịu Nhi có cảm giác mình đang mất thế thượng phong
Bộ dạng này trông thật đáng yêu, thật là muốn hôn ngay. Không được nếu làm vậy không khéo Nhi sẽ đánh Minh thật, cô ấy có võ lại hay ăn hiếp Minh. Khổ chưa.
- Cậu ta mà dám làm gì em, có em làm gì cậu ta thì có – Thiện đương nhiên là về phe của Minh, nếu Minh không là con gái thì còn lâu anh mới để em mình về cùng, điều đó cũng dễ hiểu thôi
- Phải, Minh nó hiền mà, với lại có gì thì chết với nội
- Không những vậy mà còn phải chịu trách nhiệm, con nghe rõ chưa Minh – bà Hiền gằn từng chữ
Vội đứng lên Minh gật đầu chắc chắn.
- Dạ
- Vậy là sao, con không muốn – nhìn Minh ngao ngán, Nhi thất bại thật rồi
Còn Minh, thì đối với biểu hiện đó của Nhi làm lòng thật sự rất buồn. Cô ấy không muốn ở cùng Minh thật sao.
- Thưa nội, thưa dì nếu Nhi không muốn thì thôi vậy, con cũng không ý kiến đâu
Lời nói của Minh có pha cả sự buồn bã và khổ tâm trong đó.
Nảy giờ cứ ngỡ là màn tranh chấp vui, ai ngờ Nhi là muốn vậy, Minh cười buồn. Vậy thì Minh cũng không nên ép cô ấy.
Nhìn sang Minh, Nhi lo lắng thật sự, chết rồi cô đã không kiểm soát được sự việc.
- Minh, em
- Không sao, Minh dẫn em đi tìm nhà – cắt lời Nhi, Minh cười gượng. Nếu Nhi không ở cùng Minh cũng không sao nhưng tiếc rằng thái độ chẳng biết là đùa hay thật của cô ấy làm Minh đau lòng
- Thôi, Nhi con tự quyết định đi, nhớ là thường xuyên về thăm nhà – thấy không khí trầm xuống, bà My cũng nhẹ giọng
- Dạ - nói nhỏ xíu, Nhi chỉ mãi lo nhìn Minh
Cũng chẳng biểu hiện gì nhiều Minh cúi đầu với bà My cùng bà Hiền rồi cầm vali đồ của Nhi ra ngoài trước.
- Minh, Linh Nhi nó không có ý gì đâu – vội nói theo Thiện cũng lo
- Không sao, tôi hiểu mà – cười gượng với Thiện, Minh cầm vali của Nhi ra trước
- Còn không mau đuổi theo – giục Nhi, Thiện gắt
Như sực tỉnh Nhi chào mọi người rồi chạy ra ngoài.
Minh đã lên xe và còn cầm sẳn nón bảo hiểm chờ Nhi.
Rụt rè đi lại Nhi chưa từng thấy Minh xa cách với mình như lúc này.
Chẳng trả lời Minh tém tóc của Nhi lên rồi đội nón vào cho cô.
Cười và lắc đầu Minh cũng chẳng biết nên nói gì do đó tốt nhất là im lặng.
Chiếc xe tiếp tục khởi hành, trên xe hai người yêu nhau đang hạnh phúc vì được cạnh nhau nhưng vẫn còn sự lấn cấn trong lòng khó mà giải đáp.
Đằng sau có một nụ cười lại nhếch lên.
Là của ai.
- Minh dừng chỗ này đi em vô mua thuốc
- Để Minh đi
- Thôi mua cái ra liền, mà Minh đậu xe xích vô đi
- Minh biết rồi – mỉm cười với Nhi dù lòng đang không vui, nhưng nhìn thấy cô thế này mọi muộn phiền lại bị đánh mất
Ghé vào tiệm thuốc chủ yếu Nhi mua mấy loại thuốc cần dùng và dụng cụ y tế, cô mua hai phần, cho cả Minh và cô. Cô vẫn còn đang phân vân không biết nên quyết định sao thì cảnh tượng phía trước làm cô dẹp bỏ mọi suy nghĩ gì mà gọi là tự lập.
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)