CHƯƠNG 38
Hưng Thịnh sau nhiều cuộc giao tranh nội bộ cuối cùng vẫn phải dưới sự chỉ đạo của bà Hòa My. Không lâu sau sẽ là con cháu của bà nắm giữ.
Như đã nói bà đã lấy 5% cổ phần của Hòa Mỹ lại và chuyển sang cho Linh Nhi, đáng lý bà sẽ không làm vậy nhưng bà quá hiểu tính tình của Hòa Mỹ, bà không muốn có thêm rắc rối.
Bà Hiền cũng đã dần hồi phục, bà đi đứng được và ăn uống nhiều hơn.
Linh Nhi vẫn đến thăm bà, không có lý do gì cản cô. Giờ cô là con ruột của bà và cho dù không phải thì cô vẫn chăm sóc bà. Nhìn Hòa Mỹ vẫn đang cố gắng khẳng định điều gì đó mơ hồ khiến Linh Nhi buồn cười. Cô ấy cần chi làm vậy.
Lắc đầu bà Hiền mỉm cười nhìn Nhi.
Nhìn bàn tay run rẩy nắm lấy tay mình, Nhi cười hiền rồi nắm lấy. Cô nhẹ nhàng hỏi khi thấy bà Hiền như muốn nói gì.
Lắc đầu bà Hiền muốn nói gì đó nhưng cũng có điều gì đó cản bà.
Chợt nước mắt bà Hiền rơi, bà không phải là không cảm nhận được tình cảm mà Linh Nhi dành cho mình. Làm sao bà không biết được đây mới là con của mình, mẹ của bà đã nói cho bà biết. Trong ánh mắt già nua của người mẹ chồng như mẹ ruột, bà Hiền nhìn ra được sự đau khổ cũng không kém của bà ấy. Một sự nhầm lẫn gây nên thương tâm.
Ngạc nhiên Linh Nhi cố gắng lắng nghe xem bà Hiền nói gì.
Mấp máy môi bà Hiền dồn hết sức mà nói.
Như không tin vào tai mình, Linh Nhi bật cười mà ra nước mắt.
Biết Linh Nhi đã hiểu, bà Hiền hạnh phúc gật đầu.
Không chần chừ Nhi ôm lấy mẹ mình, đã bao lâu rồi cô không biết được cảm giác này. Cô đã chờ giây phút này lâu lắm rồi.
Bên ngoài cánh tay hạ xuống, nhanh chóng một giọt nước mắt cũng rơi. Hòa Mỹ lững thững rời khỏi bệnh viện. Bao nhiêu cố gắng đều sụp đổ. Thời gian qua, dù cô ta đã cố gắng để chứng tỏ, để tách biệt nhưng mẹ con họ vẫn tìm được nhau và vẫn có được tình cảm của nhau. Có lẽ là do cô ta ảo mộng nhưng chẳng lẽ lại thua như vậy hay sao.
Giật mình vì câu hỏi của người phía sau, Hòa Mỹ vội vàng quay lại.
Đằng sau một dáng người cũng khá cao, mái tóc cột cao phía sau, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt tuy hiền lành nhưng ánh mắt lại hết sức nghiêm nghị, quần áo lịch thiệp và trang nhã.
Tiến lại gần Hòa Mỹ, Minh muốn nhìn xem cô gái này là như thế nào.
Bật cười khi nghe Minh nhắc đến hai từ người yêu, Hòa Mỹ nhếch môi.
Nhún vai Minh bình thường.
Từng lời Minh nói làm tai của Hòa Mỹ cũng lùng bùng theo.
Có chút giật mình nhưng rồi Hòa Mỹ cũng bình tĩnh.
Cười cười Minh tặc lưỡi.
Ở lại Khiết Minh chỉ cười, Minh thấy mình cũng trẻ con, cứ giống như là đi giành vật gì đó với đám con nít ngày trước.
Ngạc nhiên vì giọng nói quá quen thuộc, Minh ngẩng nhìn rồi đứng trồng ở đó.
Gãi gãi đầu Khiết Minh quay về với sự hiền lành của mình trước Linh Nhi.
Bất ngờ khi Nhi ôm lấy mình, Minh chưa kịp phản ứng thì đã nghe ba thỏ thẻ ấy bên tai, cùng sự ướt át nơi vai áo.
Mỉm cười Minh dang tay và ôm chặt lấy tấm lưng gầy đang rất gần mình, siết chặt Linh Nhi vào lòng, đây mới là thiên đường hạnh phúc của Minh.
Phì cười Minh cảm thấy người yêu của mình đáng yêu trên cả sức tưởng tượng.
Nhăn mặt Linh Nhi giận lẫy.
Nhíu mày Minh bật cười.
Đỏ mặt lần nữa khi Minh nắm lấy tay mình đặt lên trái tim đang thổn thức kia, Linh Nhi cảm thấy thật hạnh phúc.
Trề môi Linh Nhi nghênh mặt thách thức.
Tặc lưỡi Minh khoanh tay và cũng không kém.
Quay mặt sang hướng khác, Linh Nhi cười cười.
Biết ngay thế nào cô nàng cũng sẽ thế mà.
Nghe Minh hỏi Nhi mới nhớ, lúc nảy mục đích của cô ra đây chỉ là để nhìn Minh như những lần trước. Ai dè cô lại đi bắt chuyện, để giờ muốn đi cũng không được, quả thật cô rất rất nhớ Minh. Cô không thể kiềm chế được nữa, và cô nghĩ mình không nhất thiết phải đẩy Minh ra xa thì mới thực hiện được những gì mà mình đã lên sẳn kế hoạch. Cô chỉ muốn mẹ mau chóng bình phục, Hòa Mỹ sẽ không còn là mối lo cho Trịnh gia nữa thôi, khi ấy cô nhất định sẽ quay về bên Minh. Cô sẽ để Trịnh gia quay trở về sự yên ắng ngày nào.
Mỉm cười trước sự mè nheo đáng yêu của Linh Nhi, Khiết Minh tìm tay cô rồi nắm chặt.
Giật mình nhìn Minh, Nhi có cảm tưởng mỗi bước đi của mình Minh đều có thể nắm bắt được.
Cả hai bước đi trên con đường yên ắng và thanh tịnh của nơi lạnh lẽo cô đơn này. Sự sống và cái chết luôn diễn ra hằng ngày nơi đây. Dù có là không khí u buồn hay sự mệt mỏi xung quanh thì với họ, ánh sáng vẫn bao trùm. Một người biết suy nghĩ và một người biết cách làm, cả hai luôn biết mình phải làm gì, và quan trọng cả hai luôn biết là mình dành cho nhau, và mình cần nhau.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)