Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 24

387 0 0 0

CHƯƠNG 24

Đang xem lại ảnh thì âm vang từ đâu cất đến làm Minh và Thiện nhăn mặt, lại có thêm bước chân vội vã của một nhân viên bên ngoài.

  • Giám đốc, trưởng phòng, không hay rồi cô chủ đến tìm Linh Nhi

Vừa nghe xong cả hai vội vã chạy đi theo hướng phòng mà Linh Nhi đang nghĩ ngơi. Cũng không biết Hoà Mỹ sẽ làm ra chuyện gì với Nhi.

Hùng hổ đến tìm người mà Hòa Mỹ nghĩ là khắc tinh của mình, cô ta đẩy mạnh cửa rồi lớn tiếng với những người phía trong.

  • Ra ngoài

Mọi người sợ hãi vội cúi đầu chạy ra.

Linh Nhi cũng định đi nhưng đã bị Hòa Mỹ kéo lại.

  • Cô chủ lại có chuyện gì nữa?
  • Chuyện gì, mày còn dám hỏi tao, nói, ai cho mày chụp ảnh thay tao, nên nhớ mày chỉ là một đứa ăn xin được mẹ tao nhận nuôi thôi – không câu nễ Hòa Mỹ lớn tiếng và văn từ chẳng mấy hay ho

Nắm chặt tay để kiềm sự giận dữ, Nhi đang cố bình tĩnh. Từ nhỏ đến lớn Linh Nhi bị xúc phạm không ít nhưng lần này là vượt quá sự chịu đựng. Cô thất vọng trước một cô gái sang trọng và lịch sự như vậy lại có thể nói ra những lời thế kia.

  • Cô quá đáng lắm

Bật cười Hòa Mỹ hất hàm.

  • Mày hay là tao, cho mày biết đừng nghĩ đến việc sẽ quyến rũ được anh hai tao hay là Khiết Minh
  • Tôi không làm vậy, cô chủ cô hãy cẩn trọng lời nói

Chồm người tới phía trước, Hòa Mỹ nắm lấy áo của Nhi giật mạnh.

  • Khiết Minh đã từng vì tao mà chịu mất mặt, Minh rất thích tao mày nghĩ mày sẽ thay thế được tao trong lòng chị ấy hay sao, mày thua rồi
  • Im đi – đẩy mạnh Hòa Mỹ ra, Linh Nhi cũng quát lại cô ta
  • Mày mới là người câm miệng, Minh chỉ còn thiếu việc là quỳ xuống van xin tao thôi, mày nghĩ Minh sẽ yêu mày sao

“chát”.

Một tiếng chát chúa vang lên trong căn phòng vắng chỉ có hai người.

Bàn tay của Nhi vừa dùng sức mà gây nên vệt đỏ trên mặt của Hòa Mỹ. Nhi không chịu được những lời nói mà Hòa Mỹ đang xúc phạm đến Minh.

  • Cho cô biết, Minh là người rất tuyệt vời, cô không có quyền nói Minh như vậy, cũng cho cô biết tôi Dương Linh Nhi này từ bé đã phải chạy đua với chó để có thức ăn, cô muốn mếm thử không?

Ánh mắt của Nhi long lên làm Hòa Mỹ cũng thoáng rùng mình.

Con người ta khi giận dữ cũng sẽ như vậy. Đã vượt cả giới hạn chịu đựng, Nhi có thể bỏ qua cho Hòa Mỹ việc cô ta trẻ con mà nói nặng lời với Nhi, nhưng những lời khi nãy dành cho Minh thì Nhi không chịu được. Minh tốt với cô như vậy, Minh ấm áp như vậy lại kiên cường như thế, thử hỏi một con người vô cảm, lạnh lùng như Hòa Mỹ thì có tư cách gì mà nói Minh như thế chứ.

  • Mày
  • Nói nữa đi, thử nói thêm đi – giữ tay của Hòa Mỹ lại, Linh Nhi làm sao để cô ta làm mình bị thương. Cô nghe lời Minh không được yếu đuối trước những kẻ không ra gì, và trong mắt của Linh Nhi thì Hòa Mỹ là con người như vậy

Thấy Linh Nhi xoay người chuẩn bị đi, Hòa Mỹ điên tiết lên cô ta đụng thứ gì thì chọi thứ ấy.

Cảm giác đau phía sau làm Linh Nhi chùng bước, cô còn chưa kịp mở cửa thì Hòa Mỹ đã lao về phía của cô. Dùng sức Nhi quay người và vật Hòa Mỹ xuống sàn, muốn chơi thì cô không thua đâu. Nhưng không muốn Hòa Mỹ bị thương nên Nhi chỉ đẩy cô ta ra một bên rồi vùng mở cửa.

Hòa Mỹ nào chịu thua cô ta ném cả hộp trang điểm về phía của Nhi.

Cánh cửa bật mở, đằng sau là hai khuôn mặt vô cùng biểu cảm. Đức Thiện tức giận đến mức mặt anh đỏ ngây, anh không ngờ em gái của anh lại có thể có những lời lẽ như vậy. Đối với em anh chẳng lẽ Khiết Minh chẳng là gì sao.

Còn Khiết Minh, đôi môi mỉm cười chua chát, một vật gì đó vừa bay thẳng vào sóng mũi của Minh khiến nó bật máu. Đưa tay quẹt ngang Minh cảm thấy máu cũng có vị đắng và mặn.

  • Minh, chảy máu rồi – hốt hoảng khi không nghĩ Hoà Mỹ lại mất kiểm soát như vậy, lần này lại làm bị thương Khiết Minh, Nhi luống cuống lấy khăn tay lau máu cho Minh

Còn Minh thì thất thần chẳng biểu hiện, nhìn Hòa Mỹ, nước mắt Minh chợt rơi.

Có gì đó ươn ướt rớt xuống tay mình, nhìn lên trên là ánh mắt đỏ hoe cùng những dòng lệ hiếm hoi từ Minh. Nhi đau lòng cô ôm lấy Minh trong sự lo lắng và hối hận. Nếu biết là Minh bên ngoài thì lúc nảy cô đã không đôi co với Hòa Mỹ làm gì, để Minh nghe những lời này chỉ làm Minh thêm đau lòng.

Không phải tại Nhi, dù Nhi có muốn dừng thì Hòa Mỹ vẫn muốn gây sự.

  • Minh nghe em nói, chỉ tại cô ta đánh em nên em mới tức giận
  • Tức giận là muốn nói gì thì nói sao? – giọng nói từ Minh sao lại lạnh lùng và chua xót như vậy

Im bặt, Hòa Mỹ run sợ trước ánh mắt của hai người trước mặt.

Đẩy nhẹ Nhi ra, Khiết Minh tiến về phía của Hòa Mỹ.

Vội lùi lại Hòa Mỹ chưa từng sợ ai, vậy mà sợ cô lại sợ đối diện với Khiết Minh.

  • Tôi không quỳ trước mặt em, khiến em cảm thấy tôi thiếu một bước để chinh phục em sao, phải, tôi đã từng thích em và tôi chưa từng hối hận. Tôi chỉ hối hận là vì sao tôi không thể ngăn được sự đố kị trong em, em xem tôi là gì, quà bánh hay là món đồ chơi

Lần đầu tiên Linh Nhi thấy Khiết Minh dùng lời nói cùng biểu tình nặng nề như vậy đối với một người.

  • Em
  • Không cần nói, tôi chỉ cần em để Linh Nhi yên, vậy thôi – cắn chặt răng bàn tay Khiết Minh run lên, Minh chỉ sợ mình không kiềm chế được đánh Hòa Mỹ
  • Ra đây em cầm máu cho, em xin Minh đó – nghẹn ngào khi thấy máu cứ túa ra, Nhi vừa nói mà vừa khóc

Lau nhanh nước mắt cho Nhi, Minh nhẹ giọng.

  • Không sao, nghe em

Gật đầu, Nhi lau nước mắt để không phải quá yếu ớt, cô kéo Minh ra ngoài.

Lần này là Thiện, anh tiến đến gần em gái mình rồi lắc đầu.

  • Em quá đáng lắm, một mũi tên trúng hai con nhạn, không chết thì bị thương

Lời chế giễu và trách cứ của Đức Thiện làm tay chân của Hòa Mỹ run lên. Chuyện này mà đến tai bà nội và mẹ thì cô sẽ đối diện ra sao.

Im lặng trong phòng riêng của nhân viên, Nhi vẫn chuyên tâm mà chườm đá cho Minh. Cô chườm đá để máu ngưng chảy ra, cô cứ thế mà lo lắng.

Còn Minh thì chỉ biết nhìn Nhi lâu lâu lại cười làm mũi càng đau hơn.

  • Minh đó cười cái gì? – trách yêu Minh, Linh lại lo cho vết thương của Minh

Lại cười Minh kéo tay Nhi xuống rồi nói khẽ.

  • Về sống với Minh nha

Tròn mắt nhìn Minh, Nhi ấm úng.

  • Không được đâu, em và Minh
  • Minh yêu em – không để Nhi nói hết câu, Minh đã vội ngăn bằng từ yêu chất chứa của mình. Giải hòa với Thiện xong cả hai có nói với nhau về Nhi, Minh không còn phải lo việc mình và Thiện sẽ dùng Nhi làm lý do mà trở nên mâu thuẫn. Minh không muốn Nhi trở thành nguyên nhân khi mà cô ấy vô tội

Lặng nhìn Minh sau câu tỏ tình chẳng lãng mạn kia, Nhi cứ cúi đầu mà nhìn bàn tay mình đang bị Minh nắm lấy, cô nói còn nhỏ hơn cả Minh.

  • Em cũng vậy
  • Hả? – vờ không nghe Minh ngạc nhiên

Nhi tăng âm lượng thêm một chút.

  • Em cũng vậy
  • Không hiểu – giờ là đã nghe mà vờ không hiểu

Nhăn mặt Nhi thật tức chết mà.

  • Em cũng yêu Minh

Bật cười Minh liền ôm Nhi vào lòng.

  • Cảm ơn em, Linh Nhi

Mỉm cười hạnh phúc, Nhi cứ vậy mà dúi mặt vào vai của Minh, cô đã chờ đợi điều này và cô đã thành công. Cuối cùng thì Minh cũng đã vượt qua được bản thân mình, vượt qua nỗi sợ và trách nhiệm đối với người có ơn.

  • Nhưng bây giờ em không thể về với Minh được, em chưa báo hiếu cho nội và mẹ, hơn nữa Hòa Mỹ
  • Minh hiểu, Minh vẫn bên em, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua và làm tất cả, việc đầu tiên đó là tìm ra ba của em
  • Minh – rời khỏi vai của Minh, ánh mắt Nhi ửng đỏ, nghe nhắc đến ba lòng cô lại dấy lên cảm xúc khó tả

Hiểu Nhi đang xúc động, Minh nhẹ nhàng hôn vào môi của cô.

Cảm nhận vị ngọt từ đôi môi của người đối diện, Nhi hưởng ứng, cô lại tiếp tục chìm đắm vào thiên đường của hai người.

  • Minh đã tìm hiểu và biết được ba của em vẫn còn sống
  • Sao Minh biết – rời khỏi nụ hôn Nhi nhìn Minh thật nồng nàn, trong cô là hạnh phúc không thể diễn tả thành lời. Cô cảm nhận được tình yêu của Minh dành cho cô, điều đó làm cô quá hạnh phúc và cảm thấy mình thật may mắn

Mỉm cười Minh lại ôm lấy Nhi.

  • Yêu em thì cái gì chả biết
  • Dẻo miệng – đánh yêu vào vai của Minh, Nhi nói nhỏ

Bật cười Minh thỏ thẻ.

  • Yêu em

Cười trong hạnh phúc, trái tim của Nhi cứ như đang nhảy cẩng lên vì vui sướng, cô là người chủ động trong nụ hôn lần này.

  • Yêu Minh

Cả hai lại ôm lấy nhau, siết thật chặt, họ chẳng muốn rời nhau. Thật sự hạnh phúc vẫn đang đong đầy, từng ngày từng giờ giữa hai con người này. Từ lúc nào Nhi đã yêu Minh, yêu cái vẻ không quan tâm nhưng thật ra lại rất quan tâm. Từ lúc nào Minh đã yêu Nhi, yêu đến mức muốn biến mình thành kẻ xấu xa trong mắt người bạn thân, và phá vỡ luôn hàng rào kiên cố bấy lâu.

Tình yêu của họ có lẽ không giống với nhiều người nhưng những cung bậc cảm xúc mà họ có được thì những người yêu nhau khác cũng có được.

Họ là một phần của cuộc sống, tồn tại tất yếu và hiển nhiên.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: