CHƯƠNG 1
Đêm tịch liu cô quạnh, đâu đó chỉ có tiếng của gió, vì điều đó mà lá cũng xào xạc theo.
Đâu đó ẩn hiện trong màn đêm những ngọt đuốc cứ như có thể thiêu rụi cả một vùng trời.
Ánh mắt sắc lẻm của những con người hung hăng bên trong vùng đất rộng lớn nơi bìa rừng. Đó là người của phái Thiết Chưởng – môn phái vang danh lẩy lửng với những chước pháp tà ma ngoại đạo.
Có một thiếu phụ yếu ớt đang là trọng tâm của những nam tử phàm phu bên ngoài, có vẻ vị thiếu phụ ấy chỉ còn lại những hơi sức cuối cùng. Trên tay là một thanh kiếm màu hồng có khắc hình một con phụng. Đó chính là thanh kiếm uy chấn giang hồ của An Bình gia trang ở vùng đất Giang Nam trù phú.
Người thiếu phụ ánh mắt đã lưng tròng lệ nhìn người nam tử trước mặt.
Một vầng sáng làm chói mắt những người xung quanh, cả nam tử đang đứng gần nàng cũng phải che tầm nhìn vì quá chói mắt.
Thâm tâm một người làm phụ thân, một người làm tướng công như vị nam tử khi nảy không hề muốn hai người họ bị bắt lại. Thế nhưng lệnh phụ thân khó cãi, ông ấy lại là trưởng môn, không thể làm ông mất mặt. Không lẽ đành “đại nghĩa diệt thân hay sao”.
Một đoàn người đuổi về hướng vách núi theo sau thân ảnh màu trắng của một tiểu hài tử cùng một màu lam của vị thiếu phu nhân, có điều màu lam ấy đã nhuộm đỏ.
Vị tiểu hài tử ấy cố gắng giữ chặt lấy mẫu thân của mình, bay lên các ngọn cây để đánh lạc hướng những kẻ độc ác phía sau, trong đó có người mà nó phải gọi là phụ thân.
Âm vang xa vọng, chốc chốc cả khu rừng như có giông bão, một con bạch điêu hạ cánh, và không ngừng đập văng những kẻ phía sau nhằm bảo vệ chủ nhân của nó.
Một giọt lệ đã rơi vào môi của vị thiếu phụ, nàng mở mắt và không khỏi đau lòng.
Bạch điêu kêu một tiếng rồi đập mạnh cánh làm nhiều kẻ phải văng xa, có lẽ nó cũng đang đau cùng nỗi đau của tiểu chủ nhân.
Đêm cũng đã đen đặc, từng ngọt đuốc lại phập phồng, có điều đã có tiếng rên xiếc vì đau của những kẻ bị thương. Thiết Chưởng ban đầy rẫy những con người la liệt, điều này làm trưởng môn Thiết Can vô cùng tức giận.
Một tiếng đập bàn làm mọi người run sợ, chiếc bàn tức thì bị tách ra làm đôi, Thiết Chưởng quả không chỉ có danh, một chưởng có thể tách mọi thứ không đúng như hình dạng ban đầu.
Người nam tử được gọi là Thiết Cân ánh mắt vô hồn, không nói gì hắn ta chỉ quỳ xuống trước đại điện và trước rất nhiều ánh nhìn nghi hoặc.
Bàn tay hạ xuống ánh nhìn không thiện cảm, rồi bật cười to.
Thiết Cân đã sẳn sàng lãnh hình phạt của phụ thân nhưng có vẻ ông ấy vẫn còn nghĩ tình phụ thân con.
Thiết Cân suy sụp người, Khắc nhi có về khi không có mẫu thân của nó, còn Phụng Kiếm chắc rằng sẽ còn nguyên vẹn? Nàng ấy đã nói kiếm còn người còn, kiếm mất người mất kia mà.
Bên ngoài vẫn là tiếng đập cửa liên hồi, người của An Bình gia trang đến đòi người thì làm sao có thể bỏ về nhanh như vậy.
Thính giác của một người bị lay đọng, thế nhưng không chút biểu cảm.
Thiết Cân vẫn quỳ, hắn biết mình có lỗi tày trời khi lại bỏ mặc nương tử cùng hài nhi nhưng là do hắn bất đắc dĩ.
Vội vàng trang chủ cùng hài tử mở ra xem.
Thiết Cân không biết đó là gì chỉ thấy nét mặt của nhạt phụ dường như đã dãn ra.
Xoay người trang chủ An Tinh không biết nên đối với người trước mặt thế nào.
Biết nói gì với kẻ nam tử trước mặt, hắn đã từng làm một Trang chủ An Tinh nễ trọng, nên ngài mới gã ái nữ mà ngài yêu thương nhất cho hắn. Biết trước sự đời thì đâu ra cơ sự.
Tiếng vó ngựa xa dần, cũng là lúc Thiết Cân ngã khụy người, hắn mất hết rồi sao, một gia đình đã tan nát. Hà cớ chi sinh ra là người của giang hồ, lại là con của trưởng môn của một bang phái, hà cớ chi như thế.
Đêm cô quạnh đến rợn người, trên giường một tiểu hài tử đã thiếp đi rất lâu vì mỏi mệt. Cuối cùng nó cũng đã làm được, đã đưa mẫu thân nó về được An Bình gia trang, có thể gặp ngoại tổ phụ, mẫu thân nó sẽ được cứu. Nhưng sao nó lại đau lòng như vậy, nghĩ đến phụ thân nó vừa hận mà vừa thương. Phụ thân cũng rất thương nó và mẫu thân kia mà, tại sao bây giờ phụ thân nó lại như vậy, lại bỏ mặt nó.
Đã giữa đêm nhưng tiếng bước chân vẫn dồn dập, ánh đèn vẫn phản chiếu, trong An Bình gia trang rất nhiều người chạy qua chạy lại đến chóng mặt. An Tinh trang chủ cùng các đồ đệ không quãng ngày đêm chạy nhanh về chỉ mong kịp thời cứu chửa cho An Y, ái nữ của ngài ấy. Nhìn Khắc nhi đêm không an giấc, chốc chốc lại gọi mẫu thân rồi rơi lệ người làm ngoại tổ như ngài không khỏi đau lòng. Đứa nhỏ này khí chất vốn thông minh, lanh lợi, lại có duyên với võ học nên học rất nhanh. Hôm nay nếu không nhờ tài chất bẩm sinh, cùng sự rèn công khổ luyện chắc rằng mẫu thân nó đã chết ở cái nơi lạnh lẽo ấy.
Người đó thở dài.
Mọi hi vọng cứ như bị sụp đỗ hoàn toàn, An Tinh trang chủ ôm đầu thống thiết, phải làm sao để cứu ái nữ mà ngài luôn yêu thương, không thể để ngoại tử chịu cạnh phân ly mẫu thân.
Khẽ chau mày An Tinh trang chủ ưu sầu nhìn ái nữ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)