CHƯƠNG 29
Nhìn Khắc nhi thật là thương, nàng có cần giải thích, nàng vốn không có tà ý gì. Ai hiểu lầm thì cứ coi như nàng và họ không hợp nhau.
- Được rồi tiểu tử ngươi không cần phải khẩn trương như vậy, mọi người không trách đâu. Đây là quận chúa thì chúng ta cũng nên hành lễ - Hà Kinh lão ông vỗ vai Khắc nhi
Mọi người nhìn nhau từ trưởng môn các phái cho đến những đồ đệ giỏi của họ.
- Tham kiến quận chúa
- Quận chúa thiên tuế thiên thiên tuế
- Mọi người đừng làm vậy, mau đứng lên – quận chúa kinh ngạc nhìn mọi người, nàng đâu cần họ phải như thế, tay nàng đang kề con dao gâm mà lão ông đã tặng để phòng thân trên cổ tên tiểu vương gia này
Tất cả cùng đứng lên, quận chúa tài thế này, vừa xinh đẹp lại thông minh cũng đáng để bọn họ cung kính.
- Quận chúa nếu người tin tưởng thì có thể đưa tên tiểu vương gia ấy cho chúng tôi
- Đúng vậy chúng tôi tuy là người trong giang hồ nhưng cũng không muốn mất nước vào tay bọn xấu
- Quận chúa đã xả thân như vậy chúng tôi không có lý gì mà thờ ơ
- Mong quận chúa ân chuẩn
Mặt của Yên nhi nhà ta càng lúc càng biểu cảm. Đứng trước nhiều triều thần mỗi khi nàng gặp nàng cũng không rối thế này.
- Thôi được rồi mọi người đừng làm đồ đệ của ta rối chứ, Yên nhi con mau đưa tên tiểu tử thúi đó cho Từ chân nhân đi
- Dạ lão ông – ngoan ngoãn Yên nhi giao hắn cho đại đồ đệ của Từ Chân Nhân
- Hà huynh huynh quả có phúc phần được hai đồ đệ là Y Khắc và quận chúa
- Quả thật tuổi trẻ tài cao
Lão ông khoái chí cười tủm tỉm, dù chưa được hai đứa này gọi là sư phụ nhưng không sao chúng cũng làm người tự hào quá đỗi đó.
Nhảy xuống phía của Yên nhi, Khắc nhi mỉm cười nắm lấy tay nàng.
Lại được Khắc nhi khen, nàng chúi mặt vào tay của huynh ấy.
Người ta mắc cỡ đó mà.
- Các ngươi có thôi đi không – một tên bên phía binh lính tức giận, nảy giờ bọn họ cứ xem bọn chúng là người vô hình, hắn mới điên tiết lên
Cung Kha không thể ngờ cứ tưởng mình sẽ cho Yên nhi một trận mất mặt, lại không ngờ là tiếp đường cho nàng ấy.
- Các ngươi về đi, tiểu vương gia sẽ được bình an nếu các ngươi nói với vương gia Liêu Kiệt từ bỏ ý định về Hàn Binh pháp và quay về nước
- Mơ tưởng
- Ngươi nên nhớ ta là quận chúa của Sở quốc, hoàng huynh của ta là đương kim hoàng thượng. Huynh ấy sẽ nhân nhượng để bá tánh an lành, trừ khi các ngươi cũng phải biết điều
Lời của Yên nhi làm tên cầm đầu suy nghĩ, hắn là một tướng dưới tay của vương gia Liêu Kiệt, những gì quận chúa nói hắn không phải không hiểu. Hắn phải đảm bảo an toàn cho tiểu vương gia.
Yên nhi không phải không biết chúng sẽ lấy lý do là nàng giữ Liêu Kiệm mà gây chiến, nhưng tạm thời thì lý do đó chưa được thỏa đáng cho lắm. Nàng chỉ có thể nghi binh mà chờ thời, để nàng tìm được Hàn Binh pháp rồi thì sẽ quyết chiến với chúng. Nàng biết hoàng huynh luôn có ý định đánh cho Liêu quốc phải từ bỏ luôn ý nghĩ tấn công Sở quốc, chỉ là nàng cảm thấy bá tánh lầm than thì không nở.
- Giao Yên quận chúa chuyện hôm nay ta nghĩ tốt nhất nàng đừng để người khác biết
- Tướng quân ở đây có nhiều người như vậy, ngài nghĩ có thể bịt miệng hết được sao. Liêu quốc và Sở quốc tại sao không thể sống hòa bình, tranh đấu mãi ai là người khổ nhất. Hàn Binh pháp vốn là quyển binh pháp mà Nhược gia đã để lại cho đời sau, vốn đã thất truyền, ngài cũng nên biết nó vốn thuộc về nơi nào. Có đôi lúc không thể cãi ý trời được đâu
Càng lúc Yên nhi càng làn mọi người cảm phục và ngạc nhiên, họ không ngờ một tiểu cô nương như thế lại có được những suy nghĩ của những chính trị gia để giúp hoàng thượng cai quản đất nước.
Thì đúng Giao Yên nhà ta là một người như thế mà.
- Được ta sẽ bẩm lại với vương gia, quận chúa tốt nhất người nên bảo bọn người kia chăm sóc thật tốt cho tiểu vương gia bằng không
- Ta biết, cứ coi như hắn là sứ giả vậy – vội cắt lời đe dọa của tên kia, Yên nhi không muốn những đại hiệp ở đây nổi máu lên mà chém chết tất cả bọn chúng
- Tiểu vương gia chúng nô tài nhất định quay lại – đoàn binh của bọn chúng mang những xác chết đã đong cứng lần lượt rời khỏi, có cả phụ thân con của Võ gia
Tiểu vương gia bị điểm nguyệt câm cùng bất động nên giờ chỉ như khúc củi, mọi người đang trói hắn lại, dù gì cũng nửa canh giờ nữa sẽ hết tác dụng.
- Quận chúa chúng ta nên làm thế nào – Thất trang chủ lên tiếng
Trầm ngâm suy nghĩ quận chúa nghĩ mình nên đi sớm hơn dự định.
- Tiểu nữ xin nhờ các vị đại hiệp giữ tên tiểu vương gia này, đây chỉ là kế nghi binh. Nhất định vương gia Liêu Kiệt sẽ không bỏ qua, hoặc chúng sẽ hi sinh luôn Liêu Kiệm
- Quận chúa nói chí phải
- Cứ nghe theo sự sắp đặt của quận chúa
Khắc nhi lẳng lặng ra ngoài, nó nghĩ mình không thích hợp ở nơi đó.
- Tiểu tử làm gì vậy sao không ở trong đó – vừa định vào trong để bàn đại sự Hà Kình lão ông thắc mắc khi thấy Khắc nhi
Nó cười buồn rồi bỏ đi.
- Này ngươi đừng nói là tự ti đi
- Thật là vậy mà, muội ấy quá giỏi, con không xứng
- Tiểu tử ngốc – Hà Kình lão ông liền gõ đầu Khắc nhi
Khắc nhi ôm đầu nhăn nhó.
- Không xứng, ngươi mà để Yên nhi nghe được thì để xem có giận nhau không, ai nói với ta là có người sẳn sàng chấp nhận một người bình thường như ngươi. Thật khổ mà, thôi ta đi đây, ngươi tự mà nghĩ đi – lão ông phất áo bỏ đi
Khắc nhi tựa người vào cây cột thật to trong mái đình, có phải nó đang không tin Yên nhi. Nó không có quyền đó nó phải tin nàng chứ, vốn dĩ nàng chọn nó kia mà.
Mắt đã đỏ hoe, ánh mắt lưng tròng nước Yên nhi đi nhanh đến đánh tới tấp vào người Khắc nhi. Đúng là kẻ ngốc mà.
- Quận chúa, quận chúa nghe ta nói đi
- Đáng ghét, đáng ghét sao huynh lại nghĩ như vậy, lại xứng hay không xứng, muội ghét huynh – đánh một hồi Yên nhi quay mặt không thèm để ý đến Khắc nhi
Sao đánh mà không đau vậy ta.
Người ta chỉ phủi thôi chứ có đánh đâu mà đau.
- Ta xin lỗi, quận chúa đừng giận ta có được không?
Cảm giác hơi ấm từ phía sau mình cái giận dỗi khi nảy cũng biến đâu mất.
- Huynh đừng nghĩ như vậy nữa có được không
- Ta không nghĩ như vậy nữa, xin lỗi quận chúa, đừng có giận ta – từng lời nói quá đỗi tha thiết
Nó cứ phả vào tai của Yên nhi làm nàng vừa nhột mà vừa lâng lâng, nàng ngã người vào vai của Khắc nhi để tận hưởng giây phút hạnh phúc này. Ngày mai cả hai sẽ rời khỏi đây để đến Khiết Giang. Chặng đường phía trước còn khá dài.
Đầu óc trống rỗng Khắc nhi thừa nhận chỉ cần ở bên cạnh quận chúa thì nó có thể bất chấp rất nhiều thứ.
Như đã bàn Yên nhi sẽ cùng Khắc nhi đến Khiết Giang để tìm Hàn Binh pháp, nàng đã nhờ các vị đại hiệp giữ tên tiểu vương gia đó. Cuộc hành trình sẽ được xuất phát vào ngày mai, đại hội võ lâm vẫn tiếp tục.
- Song Lăng huynh phải chăm sóc thật tốt cho sư phụ đấy – Khắc nhi dặn dò
- Ta biết rồi đệ và quận chúa lên đường bình an
Cuộc chia tay diễn ra không quá sướt mướt nhưng cũng để lại nhiều suy nghĩ.
- Sư thái con phải đi rồi người và các sư tỷ bảo trọng
- Quận chúa ta biết mà, con phải cẩn trọng
Rất nhiều người ra tiễn cả hai nhưng tuyệt nhiên họ không thấy Hà Kình lão ông cùng Nghĩa Thanh và Hồng Hoa.
- Trịnh công tử và quận chúa lên đường bình an – Thất trang chủ cung kính
- Chúc mã đáo thành công – đồng loạt rất nhiều người cùng cung kính và tiễn họ
Khắc nhi cùng Yên nhi ôm quyền rồi cả hai lên ngựa phi đi
- Sao không thấy lão ông?
- Huynh cũng không rõ
Đi được một đoạn hai người thắc mắc hỏi nhau. Tại sao lại không thấy ba người bọn họ đâu. Đường đi đến Khiết Giang xa xôi, cả hai có lẽ phải đi không ngừng nghĩ, chỉ ngủ vào buổi tối thì còn may đến nhanh được.
- Quận chúa khát chưa mình dừng chân ở đây nha – dừng trước một quán trà nhỏ Khắc nhi lên tiếng
- Cũng được
Cả hai đưa ngựa cho tiểu nhị rồi vào trong, Yên nhi vẫn mặc y phục nam nhân để tránh ánh mắt nghi hoặc và không có ý đồ tốt của người người.
Gọi một bình trà, vài cái màng thầu để ăn rồi đem theo Yên nhi cùng Khắc nhi nhìn mọi người. Ở đây cũng khá bình thường, lấy khăn thấm từng giọt mồ hôi của Khắc nhi, Yên nhi hơi ngượng ngùng. Mỉm cười vì sự ôn nhu này Khắc nhi nắm tay Yên nhi rồi bỏ nhanh xuống, không phải nó không thích mà vì nó sợ nhiều người để ý, như vậy dễ bị bại lộ. Yên nhi hiểu điều đó.
- Bọn Liêu quốc xuất hiện càng lúc càng nhiều
- Đúng vậy nghe nói chúng còn muốn cái gì pháp pháp của Nhược gia
- Là Hàn Binh pháp
Nghe đến Hàn Binh pháp Yên nhi cùng Khắc nhi nhìn nhau rồi nhìn những vị bằng hữu đó.
- Họ là người của phái Tào Cân – như nhận ra Yên nhi nói với Khắc nhi
Gật gù đã hiểu Khắc nhi nhìn kĩ họ hơn, nó đã nghe lão ông nói một chút về đặc điểm của bang phái này. Cả hai mỉm cười nhìn nhau, dường như lời nói lúc này cũng không còn là vấn đề cần thiết. Thế nhưng hình như cả hai đều nợ nhau một câu trả lời thì phải. Mà đã có ai hỏi nhau chưa, đó phải xuất phát từ trái tim.
- Quận chúa tối nay chúng ta ngủ ở quán trọ này nha – dừng ngựa Khắc nhi chỉ tay về hướng một quán trọ
Yên nhi gật đầu đồng ý, trời cũng đã khuya, nàng cũng cảm thấy mệt và Khắc nhi chắc cũng phải mệt rồi.
- Xin mời hai vị khách quan, hai vị muốn dùng gì – tiểu nhị tươi cười
Đưa ngựa cho người của quán trọ xong Khắc nhi đi lại bên Yên nhi.
- Cho chúng tôi hai phòng với ít thức ăn lên phòng
- Xin lỗi khách quan quán trọ của chúng ôi chỉ còn 1 phòng thôi – vị trưởng quầy ái ngại nhìn cả hai
Còn Khắc nhi thì ái ngại nhìn Yên nhi.
- Được rồi phiền vị tiểu huynh đệ này dẫn đường – Yên nhi lên tiếng chấp thuận, mặt quay đi hướng khác để che đi sự xấu hổ. Cả hai đều vận nam trang nếu quá giữ kẻ người khác sẽ nghi ngờ. Mà nàng thì tin Khắc nhi, dù gì khi ở Hằng Nguyệt gia trang nàng cũng đã ở cùng huynh ấy, mà nếu huynh ấy dàm làm gì nàng thì nàng cũng liều sống chết
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)