CHƯƠNG 37
Tiếng chim hót vang trong khu rừng tưởng chừng yên ắng đến đáng sợ này làm cả không gian trở nên dễ chịu vô cùng. Mọi người đều bừng tỉnh sau một giấc ngủ khép lại một ngày mệt mỏi.
- Nghĩa Thanh con với Hồng Hoa đi xem xét xung quanh xem sao, sẳn tiện tìm chút thức ăn, hai đứa nhớ cẩn thận
- Dạ con biết thưa bá phụ – có chút thắc mắc vì trời vẫn còn sớm nhưng Nghĩa Thanh và Hồng Hoa vẫn ngoan ngoãn nghe theo
Từ con sông trở về Yên nhi tìm kiếm hai người họ nhưng chỉ thấy mình lão ông.
- Nghĩa Thanh và Hồng Hoa đi đâu hết rồi lão ông
- Chúng ra ngoài cả rồi, Yên nhi ta có việc muốn nhờ con
- Có việc gì người cứ nói, từ từ thôi – Yên nhi vội lấy nước cho lão ông uống, sắc mặt có vẻ đỡ hơn thế nhưng chất độc vẫn còn nên cơ thể sẽ không như trước
- Ta biết bản thân mình thế nào, đa tạ con đã cứu lão già này
- Lão ông người phải gắng gượng, Khắc ca nhất định sẽ quay về tìm chúng ta, huynh ấy nhất định cứu được người
Lão ông lắc đầu, lão biết sức khỏe của mình.
- Ta biết, nhưng chờ Khắc nhi quả thật cũng không phải là cách, Yên nhi mong con hãy giúp ta việc này – lão ông vẫn nài nỉ, lão biết tình trạng của mình, Khắc nhi có quay về hay không với lão mới là quan trọng, còn việc lão có qua khỏi hay không cũng không còn quan trọng nhiều nữa. Chỉ là lão muốn nhìn mặt Chu Không lão bà cùng Khắc nhi lần cuối
- Lão ông người nói đi, Yên nhi nghe đây – lại không cầm lòng được, mi mắt của Yên nhi lại ươn ướt
Lão ông mỉm cười cố gắng đứng vững, lão ném một thanh củi khô về phía của Yên nhi.
Yên nhi vẫn chưa hiểu lắm.
- Lão ông
- Ta muốn con gọi ta là sư phụ
- Lão ông
Quay lại nhìn Yên nhi, lão ông trầm ngâm.
- Yên nhi xin con hãy giúp ta, hãy nhận chức vị trưởng môn của phái Tào Cân
- Lão ông, người nói gì vậy? – Yên nhi vội quỳ xuống, nàng đang khó xử mà lại lo lắng, tại sao không phải là Khắc nhi
Lão ông đỡ Yên nhi đứng lên, lão mỉm cười.
- Ta biết con đang nghĩ gì, vốn dĩ ta chỉ muốn truyền tuyệt học của mình cho Khắc nhi và Nghĩa Thanh cháu của ta, còn chức vị trưởng môn thì ta vẫn phân vân không thể. Yên nhi ta may mắn khi gặp được con, một quận chúa một người chính trị gia, con là trụ cột của nước nhà. Cả đời của nhị đệ ta vì nước xả thân, tiếc thay bị kẻ gian hãm hại khiến Nghĩa Thanh lưu lạc chốn giang hồ không người thân – một tràng ho lại kéo đến
Yên nhi vội đỡ lấy lão ông, nàng ấn nguyệt cho lão.
Lão xua tay, hôm nay lão phải nói cho Yên nhi hiểu, lão sợ mình sẽ không còn cơ hội. Lão không thể để phái Tào Cân không có người đứng đầu.
- Ta chỉ hi vọng nó sống những ngày bình an, ta không ngờ nó lại yêu Hồng Hoa cô nương, cả hai đứa nó ta không tài nào tách ra được, ta cũng không nở ép buộc cháu của mình. Ta chỉ hi vọng hai đứa trẻ ấy sẽ bình an trong cuộc sống này. Yên nhi ta biết mình ích kỉ khi giao trọng trách này cho con nhưng chỉ có con mới giúp được ta. Khắc nhi nó còn gánh nặng là Cửu Chân bang và An Bình gia trang, còn Nghĩa Thanh nó vốn không thích hợp để làm chuyện này
- Lão ông người muốn con làm trưởng môn thật sao – vuốt nhẹ lưng cho Hà Kình lão ông, Yên nhi nghiêm túc hỏi
Lão ông gật đầu, đã đến lúc lão nên thật sự ẩn tích.
- Ta sẽ truyền lại Tào Cân ngẫu pháp cho con, đây là một võ pháp cho tổ sư gia truyền lại cho trưởng môn, không ai được phép học ngoài trưởng môn. Người của Tào Cân bang có ở khắp nơi, đứng đầu là các Cần lão đại ở bốn phương, người trong bang chủ yếu là phu xe, phu bốc xếp, bán bánh dạo, bán mì dạo làm đủ mọi nghề trong cuộc sống. Họ chủ yếu là dân lao động, con có thể an tâm một điều tin tức của họ có ở khắp nơi
Có lẽ Yên nhi đã hiểu được ý của lão ông, người là muốn Yên nhi lãnh đạo phái Tào Cân cũng như có thể lấy thông tin nhờ vào họ.
- Con có thể làm những gì con muốn chỉ cần là có ích, họ nhất định nghe theo con, đây là thanh cây được làm bằng cẩm thạch, nó không dài cũng không ngắn. Khi có ẩu đả xích mích, người trong phái sử dụng những loại vũ khí có sẳn trước mặt mình để tự vệ. Tào Cân ngẫu pháp cũng từ đó mà ra, có lẽ sẽ thiệt thòi cho con
- Sao người lại chọn con
Cũng không mấy ngạc nhiên trước câu hỏi của Yên nhi, lão ông cầm thanh củi khô lên, mắt nhìn về phía Yên nhi để giải thích.
- Ngay từ đầu khi gặp con ta đã muốn chọn con rồi, nào luyện theo ta
Yên nhi đứng bật dậy và bắt đầu luyện theo lão ông.
Bên ngoài Nghĩa Thanh và Hồng Hoa đã về tự lúc nào, họ đã nghe mọi chuyện, có điều đến lúc hai người họ luyện công thì cả hai đã rời đi.
- Đa tạ muội
- Muội phải là người đa tạ huynh nếu không có huynh thì tỷ muội của muội không biết đang ở nơi đâu, có khi đã không được sống trọn vẹn thế này – tựa đầu lên vai của Nghĩa Thanh, Hồng Hoa nói bằng sự chân thành
Nghĩa Thanh rất yêu và trân trọng Hồng Hoa, biết bao nam nhân tuấn tú, tài giỏi muốn cùng nàng một chỗ, muốn yêu thương bảo bọc nàng thế mà nàng lại chọn Nghĩa Thanh này. Nghĩa Thanh biết cả đời này nàng cũng chỉ có thể yêu mỗi Hồng Hoa mà thôi.
- Lão ông, người lại đau sao, nghĩ một lát thôi – Yên nhi vội đỡ lấy lão ông khi lão ngã xuống
- Giờ mà còn lão ông, nha đầu con muốn ta tức chết sao – lão phải công nhận độ cứng đầu của Yên nhi và Khắc nhi chẳng thua gì nhau
Yên nhi gãi đầu cười trừ.
- Dạ sư phụ
- Có vậy chứ, ta cũng phải bắt Khắc nhi gọi như thế
Nghe nhắc đến Khắc nhi lòng Yên nhi lại chùng xuống, nàng lại nhớ nó, lại lo lắng cho nó.
Biết mình lỡ lời lão ông chỉ còn cách khuyên nhủ.
- Không sao đâu, con ra ngoài cho thoải mái, nhớ chăm chỉ luyện tập, ta muốn ngủ
Không nói gì nữa Yên nhi chỉ lặng lẽ ra ngoài, ngồi một góc nơi bờ sông nàng mân mê miếng ngọc bội mà mình luôn mang theo. Nàng nhớ đến cái lần đầu tiên gặp Khắc nhi, khi ấy nó tặng nàng còn nói là chỉ tặng cho người mà nó yêu thương. Nàng tin vào tình cảm mà Khắc nhi dành cho mình. Cười buồn lòng nàng cứ gọi thầm “Khắc ca”.
Cả thân mệt mỏi, cuối cùng cũng thấy được bờ, hình như đằng xa có một mõm đá thì phải, trong lòng trỗi lên hi vọng.
Bất ngờ vì tiếng gọi và âm thanh tiếng bước chân lão ông đề phòng, còn định phòng thủ thì mắt ông sáng rực lên.
- Khắc nhi
- Là đồ đệ đây, lão ông người có sao không? Mọi người đâu hết cả rồi, Yên nhi, Yên nhi muội ấy đâu – vừa vui mừng lại vừa lo lắng Khắc nhi hỏi tới tấp
Lão ông nhăn nhó.
- Cái tên tiểu tử này, từ từ chứ, mọi người đều ổn, tiểu nha đầu đó chắc đang nhớ con nên ở đâu đó ngoài kia, còn Nghĩa Thanh với Hồng Hoa thì đi tìm thức ăn rồi
Thở phào nhẹ nhõm, Khắc nhi có thể ngồi xuống được rồi.
- Lão ông vết thương của người
- Tiểu nha đầu đó có sơ cứu kịp thời, phần còn lại phải nhờ con nhưng ta nghĩ ta không ổn đâu – lão ông thở dài vỗ vai Khắc nhi
Nó lắc đầu nói giọng kiên quyết.
- Con nhất định cứu được người, người đừng lo, con đi tìm Yên nhi
- Biết ngay mà, lão già sao quan trọng bằng tiểu nha đầu đó – lão ông vờ trách móc
Khắc nhi gãi đầu, cũng có chút xấu hổ khi chỉ nghĩ đến Yên nhi.
- Khắc huynh
- Nghĩa Thanh, Hồng Hoa hai người về rồi sao?
- Huynh không sao chứ, vậy mà làm Giao Yên cô nương lo lắng đến mất ăn mất ngủ - Nghĩa Thanh đem mấy con gà rừng và trái cây dại vào trong, Hồng Hoa thì lấy thêm rơm để trãi chổ nằm cho lão ông
Khắc nhi chỉ cười, nó ngó ra phía ngoài nhưng chẳng thấy Yên nhi đâu, lo lắng nó còn định đi tìm thì một tuyệt sắc giai nhân với khuôn mặt đượm buồn đang tiến vào. Nàng ấy vẫn chưa để ý rằng có người đang nhìn mình chằm chằm.
Nàng có nghe lầm hay không, Yên nhi ngẩng đầu quả thật nàng không hề mơ.
Cả hai lại ôm chầm lấy nhau, Khắc nhi ôm Yên nhi quay cả mấy vòng, rồi hôn nhẹ lên vầng trán vẫn còn nhíu lại vì căng thẳng kia.
- Huynh có sao không, muội xem có bị thương không, huynh làm muội và mọi người lo lắm có biết không – vuốt mặt Khắc nhi, Yên nhi lại xem tay chân và toàn thân của nó
Được người mình yêu lo lắng và quan tâm thì còn gì bằng nữa, nắm hai tay của Yên nhi lên, Khắc nhi đặt lên đó một nụ hôn thật trân trọng yêu thương.
- Ta đã hứa với muội rồi mà, có nhớ không
- Muội nhớ, đa tạ huynh đã bình an
- Khờ quá
Cả hai lại ôm lấy nhau mặt không gian và thời gian. Ba người phía sau nhìn nhau rồi khẽ cười, hạnh phúc đôi lúc đơn giản là thế.
Mọi người vui vẻ quay quần bên nhau, hai ngày không có cơm vào bụng nhưng ít ra cũng có mấy miếng thịt lót dạ.
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)