Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 26

400 0 0 0

CHƯƠNG 26

Khắc nhi nhà ta đơ người toàn tập, nó vẫn còn chưa hiểu gì thì đã thấy Yên nhi chạy thật nhanh về phía trước. Đưa tay sờ vào bên má mà Yên nhi vừa hôn nó cười trong hạnh phúc, không chần chừ vội vã chạy theo.

  • Mặt trời lại lặn
  • Huynh thích ngắm mặt trời lặn lắm sao? – Yên nhi đang ngồi bên cạnh Khắc nhi phía sau núi nơi mà Khắc nhi thường luyện võ
  • Ta không thích, “chỉ là mỗi khi mặt trời lặn sẽ khép lại một ngày, nhưng ta vẫn không thể ngừng nhớ về quận chúa” – Khắc nhi nói nhỏ nhưng nó có biết Yên nhi đã nghe được rồi không?

Có gì đó len lõi trong tim, lời Khắc nhi nói là thật, không phải mơ đúng không?

  • Đau, quận chúa ta làm gì thất lỗi sao – Khắc nhi nhăn nhó khi bị Yên nhi ngắt mạnh vào hông mà không biết lý do

Tủm tỉm cười Yên nhi ngây thơ đáp.

  • Vậy không phải là mơ

Gì mà mơ, gãi gãi đầu Khắc nhi đang nghĩ sao quận chúa lại nghĩ là mơ.

Ôi đúng là ngốc thật mà.

Chờ mãi không nghe Khắc nhi nói thêm gì quay sang thì thấy kẻ ngốc này đang nhìn chằm chằm về hướng mặt trời rồi xoa hông của mình, vẻ mặt đâm chiêu.

  • Huynh sao vậy?
  • Thì đang nghĩ về lời của quận chúa – Khắc nhi thành thật trả lời

Tức giận Yên nhi đứng lên phủi bụi rồi vùng vằn bỏ đi.

Khắc nhi vội đuổi theo.

  • Quận chúa ta lại làm sai điều gì?

Yên nhi không đáp mà cứ tiếp tục đi.

Khó hiểu Khắc nhi chỉ còn biết đuổi theo nàng.

Cả hai người kẻ đi trước người đi sau lâu lâu Yên nhi lại nhăn mặt rồi bật cười vì kẻ ngốc cứ chọc phá nàng. Khắc nhi được chí thì làm tới, nó không hiểu vì sao quận chúa lại giận dỗi như vậy nhưng nó biết nó sẽ rất vui nếu quận chúa vui.

  • Bá phụ con xin lỗi
  • Xin lỗi thì được gì – Hà Kình lão ông nóng giận lớn tiếng

Thanh âm này làm Khắc nhi cùng Yên nhi không đùa giỡn nữa, cả hai khá ngạc nhiên lần đầu tiên cả hai nhìn thấy lão ông tức giận như vậy.

  • Nghĩa Thanh – Yên nhi bật thốt
  • Quận chúa biết người đó sao? – thắc mắc nó hỏi

Yên nhi chỉ gật đầu, có chuyện gì xảy ra.

Nghĩa Thanh quỳ xuống.

  • Con xin bá phụ hãy hiểu cho con
  • Ta hiểu cho con rồi ai hiểu cho họ Hà chúng ta, con phải biết đến đời của ta và phụ thân của con thì chỉ có con là cháu mà thôi. Nghĩa Thanh ơi là Nghĩa Thanh ta phải làm sao – nói trong thống khổ Hà Kình lão ông xoay người đối lưng với Nghĩa Thanh, thở dài rồi bước đi

Cả Yên nhi cùng Khắc nhi vẫn chưa biết được chuyện gì.

  • Thanh ca, muội xin lỗi huynh
  • Không phải lỗi của muội, ta yêu muội có chết cũng là vậy

Cả hai ôm chầm lấy nhau, nước mắt của Hồng Hoa rơi không tự chủ.

Nghĩa Thanh ôm thật chặt lấy nàng ấy, vì nàng cũng sợ mình sẽ phải rời xa thân ảnh này. Nàng không chịu nổi đâu, từ lâu Hồng Hoa đã là hơi thở của nàng mất rồi.

Đêm đó mưa rất lớn, có phải là cái khóc than của thiên gia gia.

  • Quận chúa … không ngủ sao? – xoay người nhìn về hướng của Yên nhi, Khắc nhi ngập ngừng hỏi

Ngồi dậy Yên nhi nhìn Khắc nhi rồi nói nhỏ.

  • Ta không ngủ được

Khắc nhi cũng ngồi dậy.

  • Có thể cho ta biết vì sao hay không?

Khẽ thở dài Yên nhi nhớ về những ngày còn ở trấn Thiên An, lúc mà nàng gặp Nghĩa Thanh cùng Hồng Hoa. Mối tình của hai người họ tuy có khác một chút nhưng cũng chẳng có gì là sai, ngược lại nàng đã rất ngưỡng mộ. Nhìn Khắc nhi bất giác nàng sợ có một ngày bị người thân chia chắt. Mà có phải nàng đang dối lòng mình hay không, hay vì đã yêu rồi nên không còn nghĩ quá nhiều. Sự cản ngăn sẽ xảy ra nhưng chỉ là sau này, nàng biết Khắc nhi cũng nghĩ như mình nên cả hai mới để cảm xúc và yêu thương tự do mà bộc phát.

Nghiêm túc Khắc nhi nghe Yên nhi kể về Nghĩa Thanh và Hồng Hoa, nó có chút bất ngờ khi Nghĩa Thanh là nữ nhi. Là một chuyện tình bị ngăn cách, bất chợt nó nghĩ đến thân phận của mình. Có phải nó và quận chúa cũng phải xa nhau. Hồng Hoa thì sẳn sàng chấp nhận Nghĩa Thanh thế còn Yên nhi thì sao, nàng ấy liệu có chấp nhận nó. Nó chẳng khác nào là kẻ đang lừa dối nàng, nhưng nó biết con tim này tình yêu này nó đều đã trao cho nàng và tất cả đều là thật tâm.

Buổi sáng hôm sau mọi việc lại tiếp diễn, có đều đất trơn trợt hơn vì cơn mưa kéo dài tối qua. Hôm nay nó không đi luyện võ từ sớm, đêm qua cả nó và Yên nhi đều ngủ trễ, nó thì không muốn đánh thức nàng. Ngắm nhìn lúc nàng say ngủ mà lòng nó chợt thắt lại, rồi cũng có một ngày những giây phút hạnh phúc thế này sẽ chỉ là giấc mơ, trân trọng, quan tâm chăm sóc và yêu nàng nhiều hơn là điều nó có thể làm.

Kì đại hội đã dần đi vào cao trào của nó, không còn chỉ là những cuộc tỷ thí khoe khoang mà đã là sự đánh dấu danh xưng của các ban phái. Khắc nhi và Yên nhi ý thức được bản thân mình cần làm gì, dù không muốn xen vào thì cũng không thể đứng nhìn người của mình bị người khác sĩ nhục. Bọn Thổ Phiên lời lẽ chẳng mấy hay ho, dù chúng đã bị người của phái Võ Đang là Từ chân nhân dạy cho một bài học. Còn người tên Chí Lục của phái Võ Đang đã bị cấm không được đặt chân lên võ đài mà gây sự, Từ chân nhân đã rất tức giận khi biết chuyện. Tất nhiên không đơn giản mà ngài tin nhưng trước những lời nói từ tốn của Hà Kình lão ông thì ngài không thể nghĩ là không có gì. Chẳng lẽ một võ lâm chí tôn như Hà Kình lão ông lại vu oan cho một tiểu bối.

  • Cung Kha bái kiến toàn thể võ lâm hào kiệt – hết sức hòa nhã Cung Kha đã bay về phía võ đài, hắn sẽ đại diện cho sư phụ cũng là phụ thân của mình
  • Tiểu bối Tiểu Thừa xin cung kính – tiếp sau là một người của phái Côn Lôn

Nói thẳng ra thì cả hai phái đang nhắm đến Hằng Ni giáo cùng Cửu Chân bang.

  • Hôm nay sẽ là trận tỷ thí giữa các môn phái với nhau, các vị cứ tùy duyên mà lựa chọn. Trận đấu chỉ mang tính chất tỷ thí để học hỏi không nên quá nặng tay – tiếng của Thất trang chủ vang vọng

Đó là luật, mà đã là luật thì phải tuân theo.

  • Vậy tiểu bối Cung Kha mạn phép được mời người của Cửu Chân bang – Cung Kha lại nho nhã

Trưởng môn Song Ưu thừa biết tên tiểu tử kia chỉ được cái vẻ ngoài.

  • Song Lăng ta sẽ tiếp chiêu cùng huynh

Hơi thất vọng khi không phải Khắc nhi nhưng Cung Kha cũng đành phải nhận, hắn không thể tỏ ra xem thường người khác.

Trận tỷ thí bắt đầu, cả hai cùng ra những chiêu thức của chính bổn phái mình. Đó là lúc để Cung Kha thể hiện gian tâm và tàn độc, Song Lăng khá bất ngờ không ngờ võ công thật sự của núi Xà Cân là đây. Quả thật không thể xem thường.

  • Sư phụ sao sư huynh lại đấu với hắn ta
  • Hắn khiêu chiến – trưởng môn chỉ đáp có vậy

Khắc nhi cùng Yên nhi giờ mới đến nên chưa hiểu rõ sự tình. Nói nhỏ vào tai của Khắc nhi, Yên nhi đi về hướng của Mệnh Đài sư thái.

Khắc nhi không cản chỉ bảo nàng cẩn trọng, nhìn xung quanh nó không thấy Hà Kình lão ông đâu cả, cũng chẳng thấy hai người khi tối.

  • Song Lăng – trưởng môn đứng bật dậy khi Song Lăng bị một chưởng và ngã xuống võ đài, tay ôm ngực phun một ngụm máu

Khắc nhi vội bay lên để xem tình hình của sư huynh.

  • Cung Kha ngươi biết rõ luật mà lại trái – Khắc nhi dùng quyền đỡ một chưởng mà Cung Kha định tung ra

Hắn không nói gì chỉ phẩy quạt.

Vội điểm nguyệt đỡ Song Lăng xuống phía sư phụ, Khắc nhi không quên nhìn Cung Kha cảnh cáo. Sư huynh của nó bị thương không nhẹ.

  • Đắc tội rồi – Cung Kha cung kính rồi đi về hướng phụ thân mình

Mọi người ai cũng nhìn ra được sự tàn độc trong lúc ra chưởng của tên ngạo mạn Cung Kha đó, nhưng không thể nói gì hơn.

  • Song Lăng con sao rồi? – trưởng môn Song Ưu lo lắng

Song Lăng không nói nổi, chỉ có thể lắc đầu.

Đúng là sư huynh ngốc mà, Khắc nhi vội vận công để hàn khí lạnh trong người của Song Lăng lại. Huynh ấy có tình trạng như sư phụ lần trước, vội cho huynh ấy uống một viên Sơn Liên đan Khắc nhi kêu người đưa huynh ấy về phòng, phải để tác dụng của Sơn Liên đan giúp huynh ấy trước.

Không ngờ kẻ kia lại tàn độc đến thế, Yên nhi có phần sợ giang hồ mất rồi. Nếu không có Khắc nhi nàng nghĩ cũng không có gì là tốt đẹp ở chốn này.

  • Tiểu Thừa mạn phép mời người của Hằng Ni giáo

Mệnh Đài sư thái cười khinh, phái Côn Lôn luôn có thành kiến với giáo phái của người. Ngày đầu tiên đích thân người đã dạy dỗ một đệ tử không biết phép tắc trong Côn Lôn. Hôm nay rõ ràng là bọn chúng muốn trả thù mà.

  • Sư phụ hãy để đồ nhi – Yên nhi lên tiếng

Mệnh Đài sư thái có chút bất ngờ.

  • Đa tạ con nhưng ta không thể
  • Sư phụ ngươi cứ nghĩ con là người của Hằng Ni giáo chứ không phải là quận chúa gì cả

Lời lẽ này quả thật quá thuyết phục Mệnh Đài sư thái chần chừ.

  • Xin mời – tên đó vẫn lên tiếng khiêu khích

Nhìn một lượt các đồ đệ của mình, không phải không có người đấu lại hắn ta, chỉ là sư thái không muốn môn đồ của mình bị thương.

  • Sư phụ để con lên – vừa dứt lời đại đồ đệ của bổn giáo đã bay về phía võ đài

Tên Tiểu Thừa khi nảy kêu ngạo, trước mặt hắn chẳng qua là một nữ tử.

Ánh mắt khinh thường ấy khiến đại đồ đệ của Mệnh Đề sư thái càng thêm tức giận, nàng quyết cho kẻ này một bài học.

Trận đấu vốn dĩ không cân sức kia đã diễn ra, không cân sức không hẳn. Môn đồ của Mệnh Đài sư thái quả thật không thể xem thường, nàng ấy quả lợi hại khiến tên Tiểu Thừa kia còn bất ngờ, hắn mất ưu thế hẳn và rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Một cú đạp xoay người đã khiến Tiểu Thừa văng luôn khỏi võ đài.

  • Hay lắm
  • Rất hay

Rất nhiều tiếng vỗ tay tán dương.

  • Các vị đã quá khen

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: