CHƯƠNG 32
Ba người còn lại cũng kinh ngạc không kém khi nghe Khắc nhi nói như vậy. Bộ Chân Kinh này chẳng phải cả giang hồ đang truy lùng hay sao, nhất là phụ tử đến từ núi Xà Cân kia. Sẳn sàng cấu kết với kẻ gian mà làm nguy hại đến đất nước.
Nhìn quyển Chân Kinh, Khắc nhi cũng có phần tiếc nuối. Dù là tuyệt thế võ đạo nhưng lại là vật gây nên nội chiến trong giang hồ, nó là vật không nên lưu truyền.
Nhìn những hình vẽ kia, Khắc nhi không khỏi thở dài, chỉ đành chôn nó theo lãng quên. Nó đập vở tấm gương rồi chôn nó vào một góc cạnh ngôi mộ trong hang.
Một cơn gió khẽ thổi bay tóc của Khắc nhi, ở trong hang động thế này có gió là điều hi hữu, mọi người thoáng rùng mình.
Mỉm cười nhìn người trước mặt để xin phép, Khắc nhi nhận được một cái gật đầu.
Hai con hắt mã lại tiếp tục phi gió nhanh để lên đường. Đoạn đường ấy sẽ lắm giang truân nhưng không làm lùi bước được hai đôi bạn trẻ này.
Suốt dọc đường đi cả bốn người nói chuyện với nhau khá hợp, họ kể nhau nghe về cuộc sống, về tình yêu của họ, rồi về dự định tương lai. Những hang động bé tí là chỗ dừng chân tránh mưa gió, để sinh tồn phải biết học. Và cả bốn người không phải là không biết điều đó, sống trên đời tìm được tri kỉ là chuyện không dễ, tìm được người cùng mình đi đến cuối chặng đường đời lại càng khó hơn. Khi tìm được rồi thì cũng nên biết cách trân trọng. Khắc nhi đã dạy cho Nghĩa Thanh những gì mà mình nghĩ là cần thiết, nó còn chỉ cho ba người họ cách sơ cứu vết thương, những loại thuốc đơn giản dễ dùng. Những điều này khá hữu dụng khi lưu lạc chốn dân gian, hoặc khi ở nơi hoàng cung tráng lệ.
Vội vàng che mặt cả bốn người đang ngồi dùng cơm trong một quán trọ nhỏ cạnh cái trấn gần Khiết Giang. Đối với Yên nhi thì nơi đây không quá xa lạ, thuở bé nàng đã ở đây và còn theo sư thái học võ, nàng còn nhớ những kỉ niệm thuở bé rất vui, nàng cũng đã vô tình gặp lão ông rồi may mắn được người dạy cho vài chiêu thức nhưng với nàng thì vô cùng ý nghĩa, bây giờ trở về không biết nên buồn hay vui. Cửu cửu cũng đã không còn, bạo bệnh đã mang người đi xa mãi. Nàng biết người đã ăn năn, ngày người mất nàng chỉ kịp nắm tay người lần cuối.
Hiểu nỗi lòng của vị tiểu cô nương này Khắc nhi nắm lấy tay nàng.
Bọn quan binh vẫn đang la hét, ngày trước còn cửu cửu của Yên nhi thì ở đây rất an bình, có điều cũng vì không suy nghĩ thấu đáo mà suýt gây họa.
Giờ thì có cho cũng không dám lấy.
Hắn cười đắc thắng rồi quay bước ra ngoài, có điều đi chưa được vài bước thì đã ngã nhào xuống nền, đau quá hắn buông luôn những thứ trên tay nhưng vẫn hung hăng.
Không có ai đáp chỉ có tiếng cười to mãn nguyện và nhiều tiếng xì xầm khinh bỉ của những người trong quán trọ.
Khắc nhi, Yên nhi cùng Hồng Hoa giơ ngón tay tỏ vẻ bái phục Nghĩa Thanh, Nghĩa Thanh chỉ cười rồi tiếp tục ăn vui vẻ.
Tám con mắt nhìn hắn, lạnh lùng và rồi cùng cười mỉa mai hắn, không thể vì hắn mà làm ảnh hưởng bữa trưa.
Hắn tức giận, dùng sức định hất văng cái bàn đi nhưng mắt hắn trợn ngược lên vẫn không thể.
Mấy ai hiểu được hai câu nói đầy hàm ý của Khắc nhi cùng Nghĩa Thanh.
Mọi người ở đó thấy vậy cũng góp vào.
Cả bốn người nhìn nhau, tấm lòng yêu nước có lẽ được bộc rõ nhất chính là khi đất nước lâm nguy. Hôm nay dù có ra sao cũng đáng.
Uống tách trà vẫn còn ngây ngất mùi hương Khắc nhi cùng Nghĩa Thanh đang chờ bọn quan binh đó đến.
Quả không sai, chỉ vừa nửa nén hương thì tên lính khi nảy đã đến và đem theo khá nhiều quan binh, trong đó có cả bọn giang hồ người Thổ Phiên.
Nhìn bốn người của Khắc nhi tên đại nhân nhếch môi, lòng hắn đang nghĩ chỉ là bọn tiểu tốt trong giang hồ.
Sắt mặt tên đại quan ấy có phần biến sắc.
Chẳng thêm lời lẽ nào cả bọn người đi theo hắn cùng xông lên, cuộc hỗn chiến nhanh chóng xảy ra. Người của Thổ Phiên quả là không thể xem thường, những lưỡi răng cưa của chúng quả không thể không đề phòng. Khắc nhi tung quyền pháp của mình để khống chế một tên, tên còn lại Nghĩa Thanh đang đối phó. Những kẻ tép rêu khác thì không quá khó khăn cho Yên nhi cùng Hồng Hoa. Thừa lúc mọi người không chú ý, cái tên đại quan kia đang nốc vò rượu, Yên nhi tạo cơ hội cho Hồng Hoa giải quyết gọn những kẻ còn lại, còn mình đã nhanh chóng ở phía sau của kẻ đại quan kia. Chiêu này nàng học được từ Khắc nhi, khinh công của nàng đã tiến bộ rõ rệt.
Khắc nhi, Nghĩa Thanh cùng Hồng Hoa bay về phía của Yên nhi, nàng ấy đang giữ chặt tên đại quan phách lối kia. Mắt hắn đang trợn lên vì lực siết khá mạnh từ nàng, nàng cũng đã nhanh chóng điểm nguyệt để hắn không thể giở trò, chiêu này cũng là Khắc nhi dạy cho nàng.
Tên đại quan kia dần tái nét mặt, hắn đang rất thắc mắc ruốt cuộc Yên nhi là ai, là người như thế nào, văn từ quả thật rất có khí chất của người đứng đầu. Hiện giờ Liêu quốc cũng không phải đối thủ của Sở quốc, hắn không thể để thuộc hạ làm càn gây ảnh hưởng đến đại sự của vương gia Liệu Kiệt được.
Tên đại quan ấy lấp bấp nói.
Tên kia vội đặt tiền lên bàn của trưởng quầy rồi kéo quân ra ngoài.
Khắc nhi bắt lấy tên đại quan từ tay Yên nhi rồi bay thẳng về phía hướng rừng bằng khinh công không phải ai cũng có của mình.
Hai ngựa cùng 3 người phi nhanh về hướng rừng nhưng thay vì rẽ trái như Khắc nhi họ lại rẽ phải, cũng chỉ nhằm đánh lạc hướng của bọn chúng.
Dừng lại ngoái nhìn phía sau Khắc nhi cười nhếch môi, bọn này phách lối nhưng đã động vào không đúng người, nó cột dây treo tên đại quan lơ lửng, bịt mắt hắn ta rồi lại chạy đi mất.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)