Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 27

396 0 0 0

CHƯƠNG 27

Mệnh Đài sư thái mỉm cười hài lòng.

Khắc nhi cùng Yên nhi nhìn nhau cả hai cùng cười.

  • Tại hạ còn muốn so tài cùng môn đồ duy nhất là nam nhân ở Hằng Ni giáo

Lại là cái tên Chí Lục đáng ghét ấy.

  • Chí Lục ngươi mau xuống
  • Sư phụ chỉ một lần này nữa thôi, con muốn giải quyết cho xong ân oán – hắn vẫn kiên quyết

Từ Chân Nhân nhíu mày vì khó xử, người còn chưa kịp nói gì thì Yên nhi đã bay lên đối diện với hắn.

Khắc nhi vô cùng lo lắng nó không hề rời mắt khỏi Yên nhi.

  • Chí Lục huynh, có lẽ huynh nói đúng cũng nên kết thúc ở đây – Yên nhi khẳng khái đáp lời

Chí Lục cười nhếch môi, hôm nay hắn sẽ cho Yên nhi biết thế nào là tuyệt học của hắn, hắn muốn Yên nhi phải thân bại danh liệt thì mới cam tâm.

Sai mà không biết sửa, Yên nhi cũng không phải hiền mà để hắn muốn làm gì thì làm.

  • Yên nhi – Khắc nhi gọi to rồi ném thanh gươm mà trưởng môn Song Ưu vừa đưa cho mình cho nàng ấy

Mỉm cười Yên nhi nhận lấy không quên gật đầu đa tạ trưởng môn.

Trưởng môn Song Ưu cười ẩn ý.

  • Mời
  • Mời

Cả hai lại lao vào nhau, hôm nay mới thật sự thấy được bản lĩnh của họ. Trong Võ  Đan, Chí Lục đứng thứ 7 trong Thất tinh trận nhưng hắn cũng là kẻ ngông nhất. Chỉ vì thương hắn từ nhỏ không chốn nương thân lại có tinh thần học hỏi võ thuật nên Từ Chân Nhân mới lưu giữ hắn. Nhưng qua chuyện này ngài đành phải có suy tính khác.

Tiếng va chạm của hai thanh kiếm tạo nên thanh sắc rợn người, cả hai đều không ai nhường ai. Nhưng có vẻ lợi thế đang dần thuộc về Yên nhi, nàng đang rất tỉnh táo để xử lý tình huống, uyển chuyển điều khiển chiêu thức và hòa hợp. Chí Lục có vẻ hấp tấp nên đã đi sai đường quyền, có khi không cẩn thận để Yên nhi nắm được điểm yếu và phần ngực đã bị nàng làm cho tê tái. Ánh mắt hắn hằn lên giận dữ.

Một nhát kiếm vút ngang qua đầu khiến tóc của Yên nhi bị rơi xuống, và tóc nàng cũng bung xỏa ra. Mọi người hết sức ngạc nhiên.

“là nữ nhi sao?”, có rất nhiều lời bàn tán nhưng Yên nhi không quan tâm lắm. Nàng mà mất tập trung thì mạng mình cũng khó giữ.

Tên đạo sĩ kia cũng có phần bất ngờ nhưng hắn thì không quan tâm đến, hắn là muốn cho Yên nhi thân bại danh liệt.

  • Chí Lục không được – đại sư huynh của hắn vội vàng chạy lên cản ngăn quyền pháp mà hắn sắp tung ra. Đó là điều cấm kị của bổn bang, hắn quả thật rất có tư chất, chiêu thức này muốn đạt cảnh giới cao phải tốn rất nhiều thời gian và công sức, uy lực của nó rất mạnh. Phải là người có nội công thật sư thâm hậu, người đạt được đến cảnh giới có thể tự tạo và tự thu mới khống chế được. Có điều hắn chỉ biết cách tung chưởng còn thu về thì không

Đã quá muộn, khi đại sư huynh của Chí Lục vừa bay lên thì hắn đã tung chưởng.

Yên nhi biết mình không còn đường lui, nội công của nàng có giới hạn, có thể chiêu thức võ công thì uy lực cùng sự điều khiến và dung hòa tài tình nhưng nội công thì không thể so sánh được. Tung ra một chưởng yếu ớt nàng chỉ đang cầu vận may.

  • Chí Lục ngươi quả thật là làm ta tức chết mà – Từ Chân Nhân khó xử, chưởng lực đã được tung ra muốn hóa giải nó không phải điều dễ dàng

Cứ tưởng mình sẽ bị văng ra xa không ngờ phía trước đã có người che chắn, nhìn tấm lưng thôi Yên nhi đã biết người đó là ai.

Khắc nhi trầm mặc tiếp chưởng, tên này đúng là bỉ ổi, nếu nó mà lên không kịp thì Yên nhi phải làm sao. Nếu Yên nhi có mệnh hệ nào nó thề tên này nhất định không yên với nó, thân bại danh liệt là điều hắn muốn làm với nàng, thì nó sẽ làm với hắn.

Những tiếng nổ lần lượt phá ra, chưởng pháp quả thật uy lực, Cung Kha nhăn mặt hắn quả không ngờ Khắc nhi đúng là cao thủ.

  • Chí Lục ngươi mau lui ra phía sau, lần này về lại bổn bang ta nhất định giáo huấn ngươi thật nghiêm, có thể ngươi phải rời khỏi bổn bang suốt đời không được đặt chân đến nữa – sau khi cùng Hà Kình lão ông khống chế chưởng pháp từ Chí Lục, Từ Chân Nhân giận dữ điểm nguyệt của hắn ta

Khắc nhi vận công để khí lưu thông, chưởng này đúng là uy lực. Đúng là danh bất hư truyền, nếu hai vị tiền bối không khống chế kịp thời Khắc nhi nghĩ mình và cả tên kia cũng khó mà an toàn.

  • Khắc ca huynh có sao không? – Yên nhi chạy lại vỗ nhẹ vào lưng của Khắc nhi

Mỉm cười Khắc nhi lắc đầu, nó đã bảo vệ được nàng.

Có một người đã thầm quan sát mọi chuyện, đó là Cung Khuynh trang chủ, chưởng pháp vừa rồi của tên đạo sĩ Chí Lục chẳng phải là từ Ngũ Dương chân kinh mà ra hay sao. Có nằm mơ hắn cũng muốn có bộ tuyệt học võ thuật đó. Nhưng hắn nghĩ Võ Đang chưa hẳn là nơi cất cái tuyệt thế võ học kia. Điều mà hắn quan tâm nữa là Hà Kình lão ông và hai đồ đệ của lão ấy, Cung Kha rõ không phải là đối thủ nếu bọn chúng hợp lực.

  • Tay quận chúa chảy máu rồi – Khắc nhi nắm tay Yên nhi kéo lên để xem vết thương, nó không để ý đến gương mặt đỏ bừng của nàng ấy, cũng như ánh nhìn của mọi người. Nó lấy từ trong người ra một mảnh khăn rồi nhẹ nhàng lau đi vết máu, xé toạc một bên y phục của mình mà băng lại thật nhẹ nhàng cho nàng. Chắc đây là nhát kiếm trước khi tóc của nàng bị bung xỏa

Nhìn Khắc nhi một cách trìu mến, Yên nhi cứ muốn ngắm nhìn con người này. Nàng ước chi thời gian đừng trôi nữa, để những khoảnh khắc ngọt ngào này còn mãi.

  • Mặt ta dính gì sao?
  • Không, không có gì, đa tạ huynh

Nụ cười của Yên nhi làm Khắc nhi cũng cười theo, như chợt nhớ mình vẫn cứ nắm tay người ta nên nó vội buông ra và để xuống thật nhẹ nhàng. Ngước lên thì có rất nhiều ánh mắt nhìn nó và Yên nhi.

  • Các vị đại hiệp xin thứ lỗi cho tiểu nữ - Yên nhi cung kính
  • Không sao, mọi chuyện ổn là tốt rồi
  • Mà quả thật cô nương đúng là cao thủ

Không những họ không giận và khó chịu mà còn tỏ ra hài lòng, điều này làm Yên nhi ngượng hơn, ai biết được nàng lại được khen như thế chứ.

  • Quận chúa quả là tài sắc vẹn toàn – Khắc nhi lên tiếng trêu chọc

Yên nhi liền đánh nhẹ vào vai của nó vì dám trêu mình.

  • Tóc ở đâu vậy

Thấy trên tay của Khắc nhi có một chùm tóc nhỏ Yên nhi thắc mắc.

Nhìn vào lòng bàn tay mình Khắc nhi gãi đầu.

  • À thì là, tóc của, ừ tóc của quận chúa

Thì ra là vậy, Khắc nhi ngượng nhìn cũng đáng yêu đó chứ. Người gì mà vừa anh tuấn lại vừa đáng yêu vậy thì biết bao nhiêu tiểu cô nương phải lòng đây.

  • Trả cho muội
  • Ơ – chỉ ơ được một tiếng thì quận chúa đã chạy về phía trước, khó hiểu Khắc nhi chẳng biết mình lại làm sai điều gì nữa

Yên nhi bực dọc trong người, Khắc nhi quá hoàn hảo nàng sẽ mất huynh ấy mất. Mà huynh ấy và nàng đã là gì của nhau. Nàng làm sao có quyền bắt ép người ta, nghĩ đến đây đã thấy buồn ơi là buồn, sao sóng mũi lại cay cay thế này. Vốn dĩ biết cả hai khó mà đến được với nhau nhưng nàng vẫn cưỡng cầu để được bên cạnh người ta. Mà người ta có hiểu được lòng nàng hay không.

Có đôi lúc đã yêu nên có chút mù quáng, cũng không xác định được tình cảm của đối phương dù trong lòng là cảm nhận được.

  • Ở đây về đêm lạnh lắm

Một cảm giác ấm áp xuất hiện, là chiếc áo choàng.

  • Nói cho ta biết ta đã làm sai điều gì mà quận chúa lại như vậy – khổ sở Khắc nhi hỏi, không biết nàng ấy bị làm sao mà cơm cũng không ăn, lại ra đây ngồi. Hành hạ bản thân như vậy là không tốt

Yên nhi không trả lời chỉ quay sang nhìn Khắc nhi, ánh mắt của nàng xoáy sâu vào ánh mắt kia. Ánh mắt của Khắc nhi trong veo như mặt hồ buổi sớm, nàng biết khi huynh ấy nhìn nàng đều là sự chân thành và quan tâm.

Chầm chậm vén những sợi tóc lòa xòa sang một bên Khắc nhi mỉm cười nhìn khuôn mặt kiều diễm trước mặt mình, nàng rất đẹp, mãi là một tiên tử trong lòng nó.

  • Hai hôm nữa muội sẽ đi

Quận chúa phải đi hay sao, có sự hoảng loạn trong lòng của Khắc nhi.

  • Sao lại đi sớm như vậy?
  • Bọn người của Liêu quốc đang ra sức tìm Hàn Bình pháp, chúng không có ý tốt muội cần tìm ra Hàn Binh pháp trước chúng – tránh ánh mắt của Khắc nhi, Yên nhi nhìn về hướng đỉnh núi cao kia

Hụt hẩng, buồn bã Khắc nhi không muốn xa quận chúa. Nó không muốn.

  • Quận chúa ta
  • Huynh đừng lo, muội sẽ cố gắng để bảo vệ mình, huynh cứ lo việc ở đây – cố gắng kiềm nén dù mắt đã đỏ hoe, Yên nhi rời bước

Đau lắm, sao mà đau như vậy, trái tim này sao nó lại như thế.

  • Quận chúa

Bước chân dừng lại, Yên nhi hít thật sâu, nàng nuốt ngược nước mắt vào trong rồi quay lại mỉm cười tỏ ra bình thường.

  • Huynh còn gì muốn nói hay sao?

Cúi đầu rồi ngẩng cao, đôi chân của nó cứ lóng ngóng và rồi trái tim đã mách bảo.

Một hơi ấm bao trùm lấy quận chúa, sao lại ấm áp thế này, nàng không muốn rời đi. Nàng muốn mãi trong vòng tay của người này.

  • Cho ta đi cùng muội, có được không?

Lời nói sao quá đỗi thiết tha, Yên nhi ôm thật chặt lấy Khắc nhi.

Vòng tay này Khắc nhi muốn nó rộng hơn nữa để nó có thể bao bọc được vị tiểu công nương này. Nó rất biết ơn quận chúa khi chấp nhận một người như nó. Nó biết lòng nàng đã có nó, thế nhưng sự lo sợ vẫn còn đây. Nhưng nó quyết định đẩy lùi nỗi lo đó đi, nó sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ nàng, dù nó biết sau này khi biết sự thật có thể nàng sẽ hận nó.

Có những con đường trải đầy hoa nhưng cũng sẽ có những con đường chỉ là gai nhọn. Con người vẫn phải bước đi.

  • Thanh ca nếu bá phụ vẫn không chấp nhận chúng ta thì thế nào – tựa đầu vào vai của Nghĩa Thanh, Hồng Hoa nhìn xa xăm

Kéo nàng ấy ngồi vào lòng của mình, Nghĩa Thanh đan tay mình vào tay của Hồng Hoa. Nàng biết nói gì bây giờ, nàng cũng không dám chắc, nàng chỉ biết nàng đã rất yêu cô nương này.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: