Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 34

366 0 0 0

CHƯƠNG 34

Mắt nó mở to nhìn người trước mặt, lòng nó sướng run lên, chần chừ gì nữa nó ôm siết vào đôi eo nhỏ nhắn ấy và hôn miết lên đôi môi đỏ mộng vẫn đang áp trên môi nó nhưng không biết làm gì tiếp theo. Vậy thì việc tiếp theo sẽ là nó, nó mân mê và giúp cả hai hòa quyện bằng cách quấn hai chiếc lưỡi lấy nhau. Khe miệng vừa hé mở lưỡi của nó đả đi vào, làm quận chúa run lên từng bậc trong vòng tay của nó. Nụ hôn đến quá bất ngờ nhưng lại kết thúc thật chậm trong hạnh phúc. Cả hai cứ thế mà hôn nhau mặc ngoài trời đang mưa tầm tã, chỉ có sự nóng rực của ngọn lửa yêu thương.

  • Muội … muội cũng yêu huynh – khẽ thừa nhận, mặt Yên nhi đỏ bừng như người say rượu, nàng úp mặt vào lòng của Khắc nhi vì xấu hổ

Khắc nhi bật cười, ôm chặt lấy hạnh phúc của mình, Yên nhi chính là hạnh phúc của nó, nó nhất định bảo vệ hạnh phúc của mình.

  • Khắc huynh huynh xem trang này của Cửu Dương chân kinh có hướng cách trị thương đây này – sau một hồi yên lặng Nghĩa Thanh cùng Hồng Hoa vô tình thấy một trang trong quyển chân kinh có liên quan đến trị thương

Buông nhau ra, Khắc nhi lau nước mắt cho Yên nhi rồi đi sang phía của hai người họ.

  • Đúng rồi Khắc ca, huynh mau thử đi

Khắc nhi phân vân, nó đã hứa sẽ không động đến quyển chân kinh này.

  • Ta không thể
  • Khắc ca huynh chỉ học cách trị thương thôi, huynh thử nghĩ xem có phải nếu huynh biết thêm được cách khác có phải sẽ cứu được nhiều người nữa hay không? – Yên nhi biết mình cần mềm mỏng để khuyên Khắc nhi
  • Đúng đó Y Khắc, huynh nên thử đi
  • Hai muội ấy nói đúng, Khắc huynh huynh cần đảm bảo tính mạng, huynh phải nhớ cả huynh và quận chúa còn có việc quan trọng dành cho nước nhà
  • Được rồi – nhận lấy quyển chân kinh Khắc nhi chỉ xem hai trang mà Nghĩa Thanh cùng Hồng Hoa đã chỉ, nó phát hiện những cách trị thương này chỉ có những người phải biết nội công mới sử dụng được. Xà chưởng mà nó mắc phải từ Cung Kha nó vẫn có thể khống chế là nhờ có Liên Sơn đan và chất độc cũng được kiềm hãm lại. Nó nghĩ chỉ cần làm theo chỉ dẫn trong đây thì sẽ khỏi ngay thôi

Cả ba người còn lại thay phiên nhau để canh chừng, vết thương này tuy không đáng ngại nhưng cần phải yên tĩnh và an toàn. Yên nhi không tài nào ngủ được, trán của Khắc nhi cứ lấm tấm mồ hôi.

  • Huynh cảm thấy thế nào rồi?

Hạ khí một lần nữa Khắc nhi có thể cười tỉnh táo hơn.

  • Ta ổn hơn rồi, ngày mai có thể lên đường
  • Không cần phải gấp đâu, huynh phải thật khỏe trước đã – đỡ Khắc nhi dựa vào tường miếu Yên nhi lau những giọt mồ hôi lấm tấm, rồi cẩn thận giúp nó uống nước. Khi nảy nó tỉnh táo hơn, không hiểu sao lúc trị thương xong thần thái lại sa sút hẳn đi
  • Muội ngủ đi – nói trong hơi thở chưa được ổn lắm Khắc nhi kéo Yên nhi nằm cạnh mình

Yên nhi dựa người vào Khắc nhi nàng lắc đầu.

  • Huynh xem hai người họ mệt rồi, huynh ngủ đi, để muội canh chừng chút nữa
  • Giờ cũng canh 3 rồi
  • Huynh yên tâm, chút nữa là muội ngủ

Gật đầu đồng ý Khắc nhi cảm thấy mắt mình cũng lờ đi vì mệt và thật sự cũng rất buồn ngủ. Một tay nó khoác vai Yên nhi kéo dựa vào người mình, một tay nó nắm lấy tay nàng. Không hiểu sao cảm giác sợ hãi ngày một lớn, nó đoán trước được kết quả thế mà vẫn cố chấp. Mà đã cố chấp thì đành phải chịu cái cảm giác lo sợ này.

Ngắm nhìn gương mặt say ngủ vì mệt, Yên nhi khẽ vuốt gương mặt đã nhuốm bụi trần ai kia, tuổi thơ của Khắc nhi không được bên cạnh phụ mẫu, phải tự mình sống nơi xa. Có lẽ thiên gia gia đã không quá tệ bạc với nó, để nó được gặp Chu Không lão bà và Hà Kình lão ông.

Và nàng có biết chính nàng đã làm cho nó biết thế nào là hạnh phúc hay không.

Đóm lửa cũng đã tàn từ canh 5, gà đã gáy và mặt trời cũng đã lên cao, từng ánh nắng soi rọi đánh thức những con người đang yên giấc trong giấc ngủ bình yên, bên cạnh người yêu của mình, bên cạnh hạnh phúc của đời mình.

  • Sáng rồi, muội có đau mình không
  • Làm sao đau, muội có nệm mà – cười xinh đẹp Hồng Hoa lại dụi vào lòng của Nghĩa Thanh làm nàng ấy bật cười vì tính trẻ con của người yêu

Ở phía đối diện, Khắc nhi cùng Yên nhi cũng vừa tỉnh, cả hai đang cùng dụi mắt.

  • Huynh thấy sao?

Khắc nhi đứng lên vận công lại lần nữa rồi lắc qua lắc lại, quả thật rất công hiệu. Đáng lý nó có thể tự trị liệu không cần chân kinh nhưng thời gian sẽ rất lâu, mà nó thì cần phải giúp Yên nhi tìm được Hàn Binh pháp.

  • Chúng ta tìm chút gì ăn rồi lên đường
  • Huynh chắc là được không? – nắm tay Khắc nhi giữ lại Yên nhi lo lắng hỏi

Nó không nói gì chỉ mỉm cười với nàng rồi hôn nhẹ lên trán của nàng.

  • Tin chưa
  • Huynh đấy, đáng ghét – ngại ngùng Yên nhi quay mặt sang hướng khác

Nhìn bàn tay mình, Khắc nhi đan tay của mình và tay của Yên nhi vào cùng nhau, hai bàn tay sao mà vừa như thế.

Tìm một trại ngựa cả bốn người lại mua 2 con ngựa khác, lần này là bạch mã.

  • Phía trước là Khiết Giang rồi – chỉ tay về phía cửa thành Nghĩa Thanh nói

Không chỉ có Yên nhi chìm vào những suy nghĩ về cái nơi mà mình đã có khoảng thời gian đẹp ở đây mà còn có cả Khắc nhi.

  • Chúng ta lại gần phía con sông rộng kia, canh có thuyền để sang bên kia, nơi đó mới chính là nơi chúng ta cần đến, ở đây chẳng qua chỉ là nơi trấn thành
  • Huynh có vẻ rành nơi này giống Giao Yên – Nghĩa Thanh gật gù, cả bốn người đang ngồi ở một quán trọ để dùng cơm, trời cũng đã xế chiều
  • Nhưng có lẽ sáng mai mới đi được, buổi chiều ít thuyền qua lại, hơn nữa thủy tính ở đây vào chiều tối không tốt cho lắm
  • Y Khắc, phải công nhận huynh biết rõ thật đấy

Mặc cho hai người Nghĩa Thanh và Hồng Hoa đang khen ngợi mình Khắc nhi chỉ cười buồn rồi gắp thức ăn cho Yên nhi, và điều này làm sao qua được mắt của Yên nhi quận chúa. Nàng đã nhận ra được biểu hiện lạ của Khắc nhi từ lúc đứng trước cổng thành, và khi nghe một người đi đường nói về việc “sắp đến thành Khiết Giang rồi” thì Khắc nhi lại trầm tư hơn.

Trăng hôm nay chỉ là một vành khuyết, Khắc nhi lắc đầu. Vành trăng khuyết ấy cứ như một vết khuyết trong đời nó, vết khuyết của tình thân. Từ lâu nó đã không đòi hỏi gì cả, chỉ cần có mẫu thân, có ngoại tổ phụ, cửu cửu, những người bằng hữu, các sư phụ. Và đặc biệt có Yên nhi, trở về đây làm gì để lòng nó lại không ổn. Là hận hay là nỗi đau.

  • Huynh có tâm sự

Buông cây sáo khi có người hỏi, Khắc nhi biết đó là ai.

  • Muội có thích ngắm trăng không?
  • Không, nhưng nếu huynh thích thì muội cũng thích – tiến đến bên cạnh Khắc nhi, Yên nhi ngước nhìn vầng trăng khuyết kia

Nó ôm lấy nàng để nàng ở trong lòng mình, nó muốn ôm trọn lấy nàng để bảo bang, che chở và yêu thương.

  • Ánh trăng khuyết, hình như đời muội cũng có chút khuyết thì phải
  • Vậy sao, ta cũng thế

Đêm ấy trăng có sao bầu bạn, Khắc nhi có Yên nhi bầu bạn và ngược lại. Họ lại trãi lòng với nhau, suốt chặng đường không quá dài bên cạnh nhau thế nhưng cả hai đã có những trãi nghiệm đáng nhớ. San sẽ nỗi lòng cũng như những suy tư của nhau, cả hai càng lúc càng gần nhau hơn.

Mặt sông quả thật đã dậy sóng. Mọi chuyện tất nhiên chưa bao giờ là kết thúc, thế nó bắt đầu từ khi nào. Nếu có bắt đầu phải chăng sẽ có kết thúc. Có phải đó là quy luật hay chỉ là điều mà người ta tự đặt ra. Cũng giống như đa số có phải luôn thắng thiểu số, thắng thua chưa bao giờ có thể phân rõ theo một định luật mạnh và yếu hay đông và ít.

  • Là Liêu Kiệm – Yên nhi bất ngờ khi nhìn thấy tiểu vương gia của Liêu quốc cũng có ở đây. Nàng chỉ nghe Khắc nhi nói gặp hắn ở trấn gần Khiết Giang không ngờ hắn cũng đã đến đây. Vậy có nghĩa là Liêu Kiệt vẫn còn ở đây
  • Chuẩn bị thuyền
  • Tuân lệnh

Tên tiểu vương gia lại vương vương tự đắc, bên cạnh hắn vẫn là phụ tử Võ gia cùng vài tên giang hồ người Thổ Phiên.

Trang chủ của núi Xà Cân – Võ Cung Khuynh – đã phát hiện được tin tức của Ngũ Dương chân kinh cũng có ở Khiết Giang này. Nếu hắn chịu giúp Liêu Kiệm vương gia của Liêu quốc thì hắn sẽ mặc sức mà tìm kiếm ở bất kì mảnh đất nào mà hắn phát hiện có võ học tuyệt xuất. Bang Cửu Chân lần trước người của Liêu vương gia đến đã quá đường đột, hắn biết là do Liêu Kiệm muốn lấy điểm với hắn, tên tiểu tử ấy quả là chả biết trời cao đất dày là gì mà đòi bắt Song Ưu trưởng môn. Hắn thừa nhận Tàn Kinh cát của phái Cửu Chân là điều hắn mơ ước nhưng chưa đến lúc vì đó đã có chủ nhân. Điều mà hắn có thể làm lúc này là tìm Ngũ Dương chân kinh vẫn còn lưu lạc từ lúc Hàn chân nhân quy tịch khỏi chốn giang hồ.

  • Bọn chúng cũng muốn qua sông
  • Không sao chúng ta lại đằng kia – cả bốn người cùng rút trong im ắng

Mặt nước cũng đã lặng sóng từ sớm tinh sương, cả bọn người của Liêu Kiệm đang tiến đến phía một chiếc thuyền to và sang trọng, con sông này khá rộng, cần phải đi thuyền kiên cố để tránh thủy tính của sông thay đổi thất thường.

  • Cung Khuynh ta thật không ngờ huynh vẫn không quay đầu
  • Hà Kình huynh nếu cũng đã đến thì có muốn đi cùng hay không, hôm nay không có quá nhiều thuyền để qua sông đâu – Cung Khuynh vẫn vênh mặt thách thức với lão ông

Nhìn thấy lão ông trước mặt cả bốn người đều rất vui mừng, thì ra lão ông đi theo bọn người này.

  • Tiểu vương gia sóng lại nỗi
  • Lý nào lại vậy
  • Có lẽ nên dời lại sáng mai thì hơn – Cung Kha lên tiếng

Liêu Kiệm liếc nhìn Cung Kha rồi vào phòng của mình.

Cung Kha cười khinh, hắn cũng chả xem Liêu Kiệm ra gì, chẳng qua đến trung nguyên có quá nhiều mỹ nữ, mà hắn thì rất yêu thích. Quan trọng hắn vẫn chưa có được quận chúa thì không cam lòng về lại Xà Cân núi.

  • Lão ông
  • Ôi, bọn tiểu tử này, lại đây nào – lão ông vui vẻ ngoắc mấy đứa nhỏ ngoan của mình lại ngồi cùng

Trong quán trọ này dường như giờ này chỉ có bọn người Liêu Kiệm cùng người của Khắc nhi.

  • Con làm gì vậy – Cung Khuynh kéo tay hài tử của mình ngồi xuống, nhìn theo ánh mắt tiểu tử của mình thì hắn cũng biết là nó đang để ý đến ai. Nhưng hắn thì lại không quan tâm chuyện này

Cung Kha ngoan ngoãn ngồi xuống, Khắc nhi đang cùng hắn đọa ánh mắt.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: