Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10

536 0 1 0

CHƯƠNG 10

Người của Khắc nhi cũng rời khỏi căn nhà tranh mục nát ấy, trong đầu nó không ngừng đặt câu hỏi về con xà đó. Quanh đây làm sao có được loại rắn ấy, chắc rằng phải có người mang đến. Chợt nhớ đến ngày gặp quận chúa ở U Dương cốc, Cung Kha cũng đã thả rắn để hại nàng, lại là Cung Kha. Không ổn rồi quận chúa chắc hẳn đã đến Giang Nam. Về đây cũng hơn 1 tháng Khắc nhi không phải không nghe nói có quận chúa đương kim hoàng muội của hoàng thượng đang ở dịch quán, có quân hầu canh gác ngày đêm. Có nhiều lần nó có ý định đến để tìm gặp nàng, dù chỉ nhìn từ xa thôi cũng được. Thế nhưng nó không thể đi, nó sợ mình sẽ không kiềm lòng được, nó sợ quận chúa có thể ôm hi vọng, và cả bản thân nó sẽ không kiềm lòng mà giữ nàng, không chịu buông tay.

  • Trịnh Y Khắc, Lưu đại nhân muốn gặp ngươi – một tên nha đinh hất mặt khi thấy Khắc nhi

Khắc nhi không muốn quan tâm, có điều nghĩ lại hắn cũng là người của quan huyện, mà An Bình gia trang xưa này đã gắn bó với vùng đất này cùng bá tánh. Khi làm gì cũng nên cẩn trọng.

  • Được nhưng phiền ngươi nói với quan huyện cho ta xin buổi chiều
  • Láo, quan huyện đòi gặp thì ngươi phải đi – tên đó lại lên giọng

Kiềm A Phúc lại khi thấy hắn định nói gì đó Khắc nhi đến trước mặt tên gia đinh, vốn dĩ tên này cao chưa bằng nó, nó nhếch mép cười.

  • Ta cũng nên được biết quan huyện cần gặp ta vì việc gì, đúng không?

Tên gia đinh hơi lùi lại, hắn có phần sợ Y Khắc nhưng nghĩ mình là người của quan huyện nên làm phách.

  • Quan huyện cần gặp là gặp, ngươi không có quyền hỏi

Khắc nhi bật cười to.

  • Vậy thì ta không đến ngay được, nếu đến thì là buổi chiều, Y Khắc ta không phạm tội hà cớ chi phải đến
  • Ngươi, được vậy nếu đại nhân muốn ngươi đến bắt mạch thì sao? – tên đó giận đỏ bừng mặt, nhưng nhớ đến mục đích hắn đành xuống nước
  • Vậy thì phiền huynh về mời quan huyện đến đây, còn không thì buổi chiều ta sẽ đến. Ta nghĩ quan huyện không có gì nặng lắm – thấy cách cư xử của hắn Khắc nhi cũng đoán được là họ muốn làm khó nó
  • Đứng lại, đại nhân cần là ngươi phải đi – tên đó lao đến chỗ Khắc nhi đang đứng nhưng đã bị A Phúc cùng gia nhân trong trang ngăn lại
  • Thứ lỗi ta cần trị cho vị huynh đài này trước – ánh nhìn lạnh lùng Khắc nhi đưa tay chỉ về vị huynh đài đang nằm trên cái võng mà người của trang vẫn đang khiêng
  • Đại nhân quan trọng hơn
  • Không có bá tánh sẽ không có triều thần, ngươi về đi – tức giận Y Khắc hét, lí nào lại như vậy, không muốn nhìn mặt tên này một chút nào nữa Khắc nhi bỏ vào trong

Bên ngoài người dân ai cũng thấy mát lòng, nha đinh hóng hách là cậy thế của quan huyện, giờ thì cho chừa. Ai cũng thầm ngưỡng mộ Khắc nhi.

  • Trịnh công tử - Hồng nhi vui mừng reo lên, mấy hôm nay quận chúa của nàng cứ cố giấu tâm sự vào lòng, người thương của nàng ấy đã ở đây rồi

Vào trong Khắc nhi ra hiệu cho người của mình đi xách nước rồi đem vị huynh đài vào trong phòng chữa bệnh, đây là rắn độc khi nảy nó chỉ cho huynh ấy uống một viên thuốc để cầm độc. Đây là đơn dược mà Chu Không lão bà cùng Hà Kình lão ông cất công luyện ra, trước khi trở về họ đã cho nó 20 viên để phòng thân. Muốn luyện được thuốc này không phải dễ, phải là những loại thảo dược cực kì hiếm, nằm ở vách núi ở U Dương cốc, còn cả hoa sơn tuyết liên 50 năm mới nở một lần. Nó nghĩ mình cần dùng cho hợp lý, cứu người cũng không tiếc. Loại đan dược này có tên là Sơn Liên đan, có thể ngăn chặn chất độc phát tát, kéo dài thời gian để có thể tìm phương thuốc thích hợp.

  • Khắc nhi đâu
  • Bẩm tiểu thư, tiểu thiếu gia đang chữa bệnh – A Phúc cung kính khi nghe An Y phu nhân hỏi

Đã hiểu An Y phu nhân chỉ nhìn vào trong rồi rời đi, dạo này Khắc nhi rất bận nên nàng và con cũng chưa có thời gian để nói chuyện.

Người tốt chưa hẳn lúc nào cũng có cuộc sống êm đềm, An Bình gia trang từ lúc mới được sáng lập không biết đã đắt tội, chịu ơn rồi có ơn với bao nhiêu người. Kẻ thù cũng không đếm hết, bằng hữu cũng không nhớ rõ. Ở vùng đất Giang Nam này bá tánh đều rất quý An Bình gia trang, có điều quan huyện của nhiệm kì lần này thì không phải.

  • Gọi Trịnh Y Khắc ra đây – một toán quan binh tràn vào An Bình gia trang

An Tinh trang chủ đang bắt mạch cũng bị kinh động, khi nảy ngài đã nghe cuộc đối thoại của Khắc nhi, ngài không mấy bận tâm, Khắc nhi làm rất hợp ý ngài. Chỉ là không ngờ bọn quan huyện này đến nhanh như vậy.

  • Không biết nha huynh đến đây có việc chi cần chỉ bảo – An La đại hiệp là người ra tiếp khách

Tên nha đinh cười đắc ý.

  • Ta phụng lệnh của quan huyện đến để giải Trịnh Y Khắc đến phủ
  • Thứ lỗi cho tại hạ mạo phép được hỏi Khắc nhi có tội gì – vô lý nhưng An La đại hiệp vẫn kiềm chế, gây hấn với triều đình là điều không nên
  • Tội kháng lệnh
  • Bẩm lệnh gì?

Tên nha đinh tiến lại gần An La đại hiệp hắn rít qua kẻ răng.

  • Ngươi không cần biết

An La đại hiệp cười khinh.

  • Vậy thì, tiễn khách

Những gia nhân của An Bình sơn trang đồng loạt làm hành động mời khách.

Tên nha đinh càng nóng máu.

  • San bằng An Bình gia trang cho ta
  • Ngông cuồng, bắt tất cả bọn chúng lại
  • Bọn giang hồ vô lại, dám cải ý của mệnh quan triều đình, giết không tha – tên tổng bộ đầu hung hăng

Một trận ẩu chiến diễn ra giữa quan binh và môn đồ của An Bình gia trang. Người của An Bình gia trang chỉ cố gắng khống chế chứ không có ý định làm tổn hại người khác, thế nhưng bọn nha dịch thì khác, chúng được lệnh giết thì phải giết.

  • Quá đáng – An La đại hiệp đỡ một môn đồ không cẩn thận bị đâm một nhát và chết ngay tại chỗ vừa đau lòng lại vừa tức giận
  • Thế nào, Trịnh Y Khắc ngươi là con rùa rụt đầu hay sao – tổng bộ đầu được thế càng lên mặt

Một trận cuồng phong nổi lên, trong tích tắc cổ của tên tổng bổ đầu đã trong tay của An Tinh trang chủ.

  • Quận chúa giá đáo – từ ngoài một toán quan binh nữa cùng một cái kiệu được khinh vào, đây cũng là người của triều đình nhưng không phải ở huyện nha, mà là người của hoàng cung, đó là đồ của cẩm y vệ
  • An Tinh trang chủ xin thủ hạ lưu tình – Dương tướng quân vội đi đến nơi của An Tinh trang chủ mà chấp tay thành quyền
  • Hắn ngông cuồng dám giết đồ đệ của ta – vẫn đang kiềm nén nhưng An Tinh trang chủ có vẻ mạnh tay hơn, tên tổng bộ đầu không thể nói được lời nào
  • Xin An Tinh trang chủ thủ hạ lưu tình, người làm vậy chẳng khác nào như bọn chúng, một mạng đổi một mạng nhưng người hãy nghĩ đến An Bình gia trang – một giọng nữ nhi trong trẻo, dịu dàng quá đỗi xao động lòng người

An Tinh trưởng môn chùng xuống, nàng ấy nói đúng.

  • Coi như ngươi tốt số

Tên đó lấy tay xoa cổ của mình, hắn ngã khụy xuống.

  • Dương … tướng quân … bắt … bọn điêu dân … này
  • Ngươi câm miệng đi, đã sai còn nói ngông – Dương tướng quan hét lại hắn

Hắn bật ngửa vì sợ.

  • Dương tướng quân giải bọn chúng về cho tuần phủ đại nhân xử lý - lại là thanh âm dịu dàng và trong trẻo ấy
  • Hạ thần tuân lệnh, người đâu bắt bọn quan bình không biết lí lẽ, ngông cuồng tàn sát bá tánh vô tội này về phủ, Trình phó tướng
  • Có mạc tướng – một người bước lên chấp tay thành quyền trước mặt Dương tướng quân
  • Cầm kim bài này nói với tuần phủ Hoách đại nhân, quận chúa có chỉ xử đúng luật nước, răng đe thiên hạ để mà làm gương, nhưng hãy luận tình và luận lý mà xử sao cho phục lòng dân
  • Mạc tướng tuân chỉ – vị phó tướng cầm kim bài rồi cùng người của mình áp giải toàn bộ về huyện nha

Bên ngoài ai nấy hoan hô tán thành, khi bọn của quan huyện bước ra không nhận ít cà chua, cùng trứng thối.

  • Quận chúa anh minh
  • Quận chúa anh minh

Rất nhiều dân chúng bái lạy, có cả người trong An Bình gia trang.

  • Quận chúa miễn lễ cho mọi người, sức khỏe của quận chúa không tốt nên không thể ra mặt

Lập tức bá tánh cùng người của An Bình gia trang đứng lên, ai nấy đều muốn diện kiến quận chúa nhưng đáng tiếc người đã bị bệnh.

Quận chúa ho vài tiếng trong kiệu, chắc là nàng bị nhiễm phong hàn do đi đường xa, vốn là con nhà võ tướng, sức khỏe của nàng không phải tệ. Rất ít ai biết một quận chúa chân yếu tay mềm thế kia nhưng lại rất thạo về quân lược, trận biên giới năm ngoái chính nàng là người tương kế cho hoàng huynh.

  • Thảo dân tham kiến quận chúa
  • Đa tạ quận cháu ra tay tương trợ

Phụ tử An Tinh trang chủ quỳ hành lễ, dù không thích người của triều đình nhưng đã là thần dân thì phải biết chút lễ nghi.

  • Các vị đại hiệp xin bình thân – quận chúa lại ho thêm vài tiếng
  • Thảo dân mạn phép nếu quận chúa không chê thì có thể để thảo dân bắt mạch cho người – nghe tiếng ho cùng giọng nói của quận chúa, An Tinh trưởng môn có thể biết quận chúa đã bị cảm
  • Thế thì còn gì bằng, xin đa tạ - quận chúa vui vẻ đồng ý, không giống một người lạnh lùng và kêu căng. Quận chúa thì chỉ lạnh lùng, còn kêu căng thì không

Còn chưa kịp bước xuống thì đã có chuyện không hay.

  • Quận chúa xin dừng bước, người đâu nâng kiệu – Dương tướng quân vội cản ngăn và ra lệnh, ngài nhìn thấy rắn
  • Rắn – mọi người trong trang hét hoảng lên
  • An La con cùng vài người chạy ra xem bảo vệ bá tánh ngoài kia, trong đây đã có ta, nhanh lên
  • Hài nhi tuân lệnh, đi – An Lan đại hiệp vội chạy ra phía cửa rồi đóng cửa trang mình lại để thu tầm kiểm soát

Dương tướng quân cảm thấy không ổn, trong đầu ngài đang nghĩ tới tên tiểu tử không biết trời cao đất dày kia, những binh lính sắp chịu không nổi mà buông kiệu mất rồi.

  • Thề chết bảo vệ quận chúa
  • Thề chết bảo vệ quận chúa

An Tinh trang chủ có phần sửng sốt đúng là tinh thần của lính chiến, trung thành hết mực, ông không thể làm ngơ.

  • A, không … được buông – lời cuối cùng của một tráng sĩ bị rắn cắn vào cổ
  • Bỏ ta xuống, các ngươi mau bỏ ta xuống – quận chúa lại một lần nữa không thể ngồi không mà nhìn
  • Quận chúa xin người đừng xuống, người đã quá tốt với chúng thần rồi – một tráng sĩ nữa hét to rồi chém liên tục vào bầy rắn kia
  • Quận chúa chỉ có nàng mới cứu được họ, còn không mau cho Cung Kha ta diện kiến dung nhan – một uy lực đáng sợ cùng lời lẽ vô cùng cuồng ngông
  • Là ngươi – Dương tướng quân giận dữ
  • Hà cớ chi như vậy. Được vậy thì ta cho ngươi toại nguyện, nhưng ngươi phải thu bầy rắn này lại không được làm hại người vô tội – quận chúa đứng lên rồi từ từ vén màn, nàng đau lòng khi nhìn binh lính cùng bá tánh phải đối mặt với tội ác, nàng không thể
  • Quận chúa
  • Xin đừng

Quá hỗn loạn, quá thê lương, người của triều đình cũng thà chết không buông kiệu.

  • Cung Kha ngươi quả là không biết trời cao đất dày, ta đã nói phải để nàng yên kia mà – một thân ảnh màu lam bay về phía kiệu

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: