CHƯƠNG 40
Cung Khuynh dừng bước, hắn ta cũng đang sốt ruột khi thấy máu từ cổ của Cung Kha rơi mỗi lúc một nhiều. Nếu kích động tên tiểu tử Trịnh Y Khắc kia thì có lẽ con của hắn ta cũng không giữ được mạng.
Cảm nhận được người trong tay mình đang vùng vẫy để đặt cổ vào lưỡi dao, Khắc nhi vội lách con dao sang một bên, thay vì nó cắt ngay yết hầu thì chỉ lệch sang phần mép trái.
Quá bất ngờ Yên nhi không kịp chống cự.
Thả Cung Kha ra, Khắc nhi liền lao đến chưởng mạnh về phía của Cung Khuynh khiến hắn nới lỏng tay nhưng Yên nhi thì lại rơi xuống.
Còn định cho Khắc nhi luôn một chưởng nhưng nghe giọng của Cung Kha hắn vội chạy lại.
Ngước nhìn nó lần nữa nước mắt của Yên nhi lại rơi.
Khắc nhi quay đầu nhìn nhưng đã muộn, một nhát dao đâm thẳng vào hông trái của nó khi nó vừa xoay người. Chỉ kịp dùng tay còn lại đánh thẳng một chưởng vào cái tên đánh lén khốn kiếp kia. Nó bụm chặt vết thương, máu đang túa ra.
Cảm nhận được lực tay đang giữ lấy tay mình yếu dần, Yên nhi biết Khắc nhi đã không ổn, sắc mặt của nó đã tái nhợt lại. Điều này chỉ làm nàng thêm đau lòng mà thôi.
Mỉm cười nó nhìn người mà nó đang cố gắng giữ thật chặt.
Tiếng khóc của Yên nhi ngày một lớn hơn, nàng không thể chịu đựng được nữa khi con tim này không nghe theo lời nàng mà nó vẫn tiếp tục yêu Khắc nhi. Cho dù nó biết người đó là ai.
Khiến hắn mở to mắt vì bất ngờ.
Cùng lúc đó Nghĩa Thanh và Hồng Hoa chạy lại chỗ của Khắc nhi mà giúp nó kéo Yên nhi lên khỏi vực.
Chỉ còn lại cặp đôi trẻ yêu nhau nhưng lắm thử thách này.
Lau mồ hôi cho Khắc nhi mà tay Yên nhi cứ run rẩy, máu chảy nhiều quá làm nàng mất luôn bình tĩnh vốn có.
Áp tay nó vào má mình nước mắt của Yên nhi cũng đã rơi vào lòng bàn tay ấy.
Dùng những ngón tay đang cảm nhận từng làn hơi ấm ẩm ướt trên khuôn mặt kiều diễm kia, Khắc nhi cố gắng lau nước mắt cho cô nương đã làm tim nó lỗi nhịp này, người mà nó rất yêu.
Yên nhi không trả lời, nàng cùng Nghĩa Thanh đỡ nó đứng lên rồi dìu đi.
Cả 5 người không ở hang động đó nữa mà đến một quán trọ nhỏ trong trấn. Trên xe ngựa nàng là người rút con dao đáng ghét ấy ra khỏi người của nó. Tay cầm dao cứ run rẩy nhưng cũng phải làm, vừa rút ra xong máu đã bắn lên cả mặt của nàng. Vẻ mặt nhăn lại vì đau của Khắc nhi chỉ làm nàng thêm xót. Nàng không hề rời khỏi nó, đưa nó vào phòng, nàng là người sơ cứu toàn bộ vết thương cho nó. Nàng không muốn ai chạm vào Khắc nhi của nàng cả.
Giờ nàng chỉ bận tâm vào khuôn mặt của nó, lau mồ hôi và nắm tay nó khi nó lên cơn sốt mà bị co giật.
Quả nhiên người cũng nhận được một cái lắc đầu.
Chỉ đành thở dài người nhỏ nhẹ.
Không phản đối Yên nhi lại tiếp tục thay nước mà đắp lên trán của Khắc nhi, vết thương bên hông chắc là còn đau lắm. Nếu lúc nảy nó không kịp thời phản ứng thì con dao đã xuyên sâu hơn, như vậy thì không còn phương cứu chữa.
Vẫn không trả lời, Yên nhi vẫn ngồi im mà nắm tay Khắc nhi, mà nghe lão ông giải bày thay nó. Giải bày những điều đáng lý nàng nên bình tâm mà nghe nó nói.
Cảm giác đau ùa đến khi nó ý thức được việc gì đang xảy đến với mình. Kèm theo là một cánh tay không cử động được, chầm chậm mở mắt để làm quen với ánh sáng, nó có cảm giác có người đang ở cạnh. Đúng rồi đó là nàng – là người nó rất yêu – vậy là nàng đã không bỏ nó mà đi. Nó biết mà nàng vẫn còn thương nó, tại nó tất cả, tại nó đã lừa dối nàng, nhưng nó là thật lòng với nàng. Cổ họng khô hốc muốn mở lời cũng khó, nó quyết định không gọi nữa mà chỉ nằm để nhìn và cảm nhận hạnh phúc này. Khi nó hồi phục có phải nàng sẽ rời xa nó, bây giờ nó và nàng sẽ nhìn nhau thế nào đây.
Nó gật nhẹ đầu, môi hơi cong lên để cười với nàng.
Yên nhi lãng tránh ánh mắt yêu thương ấy, nàng đứng lên lấy nước cho nó.
Vậy nó mới chịu buông tay, cảm giác đau ở hông trái làm nó khó chịu.
Nước ngọt quá nhỉ, hay vì là người cho nó uống đang rất ngọt ngào với nó.
Yên nhi vội ấn nhẹ nó xuống.
Bặm môi Yên nhi nhìn nó mà cảm thấy giận, đã ra thế này mà vẫn còn bướng.
Mặc cho Yên nhi trách móc, mặc cho nàng đang đánh vào người nó. Nó vẫn cắn chặt răng để chịu nỗi đau từ thể xác, nỗi đau ấy sao bằng nỗi đau trong lòng của nó, sao bằng nỗi đau trong lòng của nàng.
Nó không trả lời mà kéo nàng vào người mình rồi ôm thật chặt.
Ngạc nhiên nhưng Yên nhi không chống cự, nàng muốn bên cạnh nó mãi thế này, ước gì nàng có thể bất chấp thân phận, bất chấp cái việc nó là nữ nhi, nhưng nàng không đủ can đảm đó.
Cảm nhận làn nước ấm nóng rơi trên vai áo mình Yên nhi cũng bật khóc theo. Nàng hiểu rồi, nàng cảm nhận được rồi nó là thật lòng với nàng, nó là thật lòng yêu nàng. Vấn đề bây giờ là ở nàng, liệu nàng có chấp nhận nó một lần nữa được hay không. Nàng yêu nó mặc nó là người trong giang hồ, còn bây giờ nàng có sẳn lòng mà yêu nó khi nó là một nữ nhi như nàng hay không. Nàng không biết, nàng không muốn nghĩ nữa, nàng chỉ muốn ở trong vòng tay ấm của nó, bây giờ nàng chỉ muốn như vậy thôi.
Hai con người cùng chung nỗi đau ái tình, ôm chặt lấy nhau để cảm nhận hơi ấm, cảm nhận yêu thương mà đối phương dành cho mình.
Câu hỏi của Nghĩa Thanh cũng là điều mà lão ông đang suy nghĩ.
Gật nhẹ đầu Nghĩa Thanh đồng ý điều này với lão ông. Thật lòng mà nói thì chỉ cần yêu nhau thật lòng thì nhất định họ sẽ chấp nhận nhau cho dù đối phương có là ai. Nhưng nếu để đến với nhau thì còn phải xem xét lại, hai người họ dường như là hai người của hai đầu chí tuyến, không đối lập nhưng cũng không chung thuyền.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)