Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 40

379 0 0 0

CHƯƠNG 40

Cung Khuynh dừng bước, hắn ta cũng đang sốt ruột khi thấy máu từ cổ của Cung Kha rơi mỗi lúc một nhiều. Nếu kích động tên tiểu tử Trịnh Y Khắc kia thì có lẽ con của hắn ta cũng không giữ được mạng.

  • Phụ thân đa tạ người đã luôn yêu thương con, ngươi hãy làm những gì mà mình đã mơ ước bấy lâu, con không muốn làm gánh nặng cho người
  • Không Kha nhi – Cung Khuynh hét lớn

Cảm nhận được người trong tay mình đang vùng vẫy để đặt cổ vào lưỡi dao, Khắc nhi vội lách con dao sang một bên, thay vì nó cắt ngay yết hầu thì chỉ lệch sang phần mép trái.

  • Con ta chết ngươi cũng phải theo nó để mà hầu hạ - vừa nói Cung Khuynh vừa lao tới bóp chặt cổ của Yên nhi và đẩy nàng về phía vực

Quá bất ngờ Yên nhi không kịp chống cự.

Thả Cung Kha ra, Khắc nhi liền lao đến chưởng mạnh về phía của Cung Khuynh khiến hắn nới lỏng tay nhưng Yên nhi thì lại rơi xuống.

  • Phụ … thân

Còn định cho Khắc nhi luôn một chưởng nhưng nghe giọng của Cung Kha hắn vội chạy lại.

  • Đừng buông, muội không được buông nắm chắt vào – dùng toàn bộ sức lực nó cố gắng giữ tay của Yên nhi trong tay mình

Ngước nhìn nó lần nữa nước mắt của Yên nhi lại rơi.

  • Huynh buông tay đi, mau chạy đi
  • Không, có chết thì cùng chết – nó vẫn kiên quyết và dùng sức từ từ kéo nàng lên
  • Không, đừng – Yên nhi bỗng hét lớn

Khắc nhi quay đầu nhìn nhưng đã muộn, một nhát dao đâm thẳng vào hông trái của nó khi nó vừa xoay người. Chỉ kịp dùng tay còn lại đánh thẳng một chưởng vào cái tên đánh lén khốn kiếp kia. Nó bụm chặt vết thương, máu đang túa ra.

Cảm nhận được lực tay đang giữ lấy tay mình yếu dần, Yên nhi biết Khắc nhi đã không ổn, sắc mặt của nó đã tái nhợt lại. Điều này chỉ làm nàng thêm đau lòng mà thôi.

  • Buông muội ra đi, xin huynh đó
  • Ta cũng xin … muội, đừng buông – cố gắng nói nó nắm chặt hơn, dù nó có chết thì nàng cũng phải bình an
  • Sao huynh lại khờ như vậy

Mỉm cười nó nhìn người mà nó đang cố gắng giữ thật chặt.

  • Ta xin lỗi muội Yên nhi, hãy … tin ta, ta … là thật lòng yêu muội

Tiếng khóc của Yên nhi ngày một lớn hơn, nàng không thể chịu đựng được nữa khi con tim này không nghe theo lời nàng mà nó vẫn tiếp tục yêu Khắc nhi. Cho dù nó biết người đó là ai.

  • Ta tiễn các ngươi một đoạn
  • Tên độc xà kia ai cho ngươi đụng đến đồ đệ của ta – lão ông từ đâu bay đến đá Cung Khunh sang một bên

Khiến hắn mở to mắt vì bất ngờ.

  • Chẳng phải ngươi
  • Thất vọng lắm có đúng không, ta chưa chết đâu

Cùng lúc đó Nghĩa Thanh và Hồng Hoa chạy lại chỗ của Khắc nhi mà giúp nó kéo Yên nhi lên khỏi vực.

  • Khắc nhi huynh đừng làm muội sợ - vừa an toàn leo lên Yên nhi đã đỡ lấy nó rồi ôm nó thật chặt, nàng xé miếng vải trên người để bịch tạm vết thương cho nó
  • Giúp sư phụ - thuề thào nó lên tiếng
  • Hai người cứ ở đây, để ta cùng Hồng Hoa giúp bá phụ, người của Võ Đang cũng đang đến, yên tâm – nói rồi Nghĩa Thanh vội chạy ra, Hồng Hoa cũng theo sau

Chỉ còn lại cặp đôi trẻ yêu nhau nhưng lắm thử thách này.

Lau mồ hôi cho Khắc nhi mà tay Yên nhi cứ run rẩy, máu chảy nhiều quá làm nàng mất luôn bình tĩnh vốn có.

  • Đừng … khóc – chạm nhẹ vào khuôn mặt xinh đẹp mà nó luôn nghĩ là tiên tử Khắc nhi nói trong nước mắt

Áp tay nó vào má mình nước mắt của Yên nhi cũng đã rơi vào lòng bàn tay ấy.

  • Muội xin lỗi, muội đã không nghe huynh giải thích, huynh phải cố lên, huynh không được bỏ muội, phải cố lên

Dùng những ngón tay đang cảm nhận từng làn hơi ấm ẩm ướt trên khuôn mặt kiều diễm kia, Khắc nhi cố gắng lau nước mắt cho cô nương đã làm tim nó lỗi nhịp này, người mà nó rất yêu.

  • Khắc ca, Khắc ca huynh không được bỏ muội, Khắc ca – tiếng gọi thảm thiết Yên nhi ôm lấy nó thật chặt
  • Y Khắc thiếu hiệp thế nào rồi – có rất nhiều người từ Võ Đang đã đến

Yên nhi không trả lời, nàng cùng Nghĩa Thanh đỡ nó đứng lên rồi dìu đi.

Cả 5 người không ở hang động đó nữa mà đến một quán trọ nhỏ trong trấn. Trên xe ngựa nàng là người rút con dao đáng ghét ấy ra khỏi người của nó. Tay cầm dao cứ run rẩy nhưng cũng phải làm, vừa rút ra xong máu đã bắn lên cả mặt của nàng. Vẻ mặt nhăn lại vì đau của Khắc nhi chỉ làm nàng thêm xót. Nàng không hề rời khỏi nó, đưa nó vào phòng, nàng là người sơ cứu toàn bộ vết thương cho nó. Nàng không muốn ai chạm vào Khắc nhi của nàng cả.

  • Liên Sơn đan quả là kì diệu không chỉ cầm độc mà còn cả trị thương – lời khen của những người bên ngoài không hề thu hút được sự chú ý của Yên nhi

Giờ nàng chỉ bận tâm vào khuôn mặt của nó, lau mồ hôi và nắm tay nó khi nó lên cơn sốt mà bị co giật.

  • Yên nhi con đi nghĩ đi để Nghĩa Thanh và Hồng Hoa canh được rồi – nghe mọi người nói không ai khuyên mà Yên nhi nghe nên lão ông mới vào xem thử

Quả nhiên người cũng nhận được một cái lắc đầu.

Chỉ đành thở dài người nhỏ nhẹ.

  • Ta ở lại nói chuyện với con, dù gì cũng cho tên tiểu tử đó ý thức được có người đang chờ nó

Không phản đối Yên nhi lại tiếp tục thay nước mà đắp lên trán của Khắc nhi, vết thương bên hông chắc là còn đau lắm. Nếu lúc nảy nó không kịp thời phản ứng thì con dao đã xuyên sâu hơn, như vậy thì không còn phương cứu chữa.

  • Tên tiểu tử ấy từ bé đã không có tình thương trọn vẹn từ nơi mà nó lớn lên. Yên nhi không phải ta bênh Khắc nhi nhưng ta nghĩ con nên cảm thông cho nó

Vẫn không trả lời, Yên nhi vẫn ngồi im mà nắm tay Khắc nhi, mà nghe lão ông giải bày thay nó. Giải bày những điều đáng lý nàng nên bình tâm mà nghe nó nói.

Cảm giác đau ùa đến khi nó ý thức được việc gì đang xảy đến với mình. Kèm theo là một cánh tay không cử động được, chầm chậm mở mắt để làm quen với ánh sáng, nó có cảm giác có người đang ở cạnh. Đúng rồi đó là nàng – là người nó rất yêu – vậy là nàng đã không bỏ nó mà đi. Nó biết mà nàng vẫn còn thương nó, tại nó tất cả, tại nó đã lừa dối nàng, nhưng nó là thật lòng với nàng. Cổ họng khô hốc muốn mở lời cũng khó, nó quyết định không gọi nữa mà chỉ nằm để nhìn và cảm nhận hạnh phúc này. Khi nó hồi phục có phải nàng sẽ rời xa nó, bây giờ nó và nàng sẽ nhìn nhau thế nào đây.

  • Ơ, huynh tỉnh lâu chưa? – nói giọng ngái ngủ Yên nhi hỏi khi thấy nó đang nhìn mình rất say sưa

Nó gật nhẹ đầu, môi hơi cong lên để cười với nàng.

Yên nhi lãng tránh ánh mắt yêu thương ấy, nàng đứng lên lấy nước cho nó.

  • Đừng … đi
  • Muội lấy nước cho huynh – hơi bất ngờ khi bị nó níu lại, Yên nhi nhỏ nhẹ

Vậy nó mới chịu buông tay, cảm giác đau ở hông trái làm nó khó chịu.

  • Từ từ thôi – kê đầu nó hơi cao một chút Yên nhi cẩn thận uy nước cho nó uống

Nước ngọt quá nhỉ, hay vì là người cho nó uống đang rất ngọt ngào với nó.

  • Huynh thấy sao rồi?
  • Ta ổn mà – nói trong hơi thở khó khăn nó cố gắng ngồi dậy

Yên nhi vội ấn nhẹ nó xuống.

  • Huynh đừng cử động, vết thương tệ lắm cũng phải ba ngày mới rời khỏi giường được
  • Khờ quá, không sao đâu ta là con nhà võ mà – nó vẫn chống chế rồi chuẩn bị ngồi dậy lần nữa

Bặm môi Yên nhi nhìn nó mà cảm thấy giận, đã ra thế này mà vẫn còn bướng.

  • Ai bảo huynh làm điều đó, ta đã kêu huynh buông tay rồi kia mà, nếu huynh có chuyện gì thì sao, huynh nói đi

Mặc cho Yên nhi trách móc, mặc cho nàng đang đánh vào người nó. Nó vẫn cắn chặt răng để chịu nỗi đau từ thể xác, nỗi đau ấy sao bằng nỗi đau trong lòng của nó, sao bằng nỗi đau trong lòng của nàng.

  • Muội xin lỗi, huynh đau lắm phải không? – nước mắt lại tuông rơi Yên nhi xoa nhẹ nơi vết thương vẫn còn rĩ máu của nó, nàng thật là tệ mà

Nó không trả lời mà kéo nàng vào người mình rồi ôm thật chặt.

Ngạc nhiên nhưng Yên nhi không chống cự, nàng muốn bên cạnh nó mãi thế này, ước gì nàng có thể bất chấp thân phận, bất chấp cái việc nó là nữ nhi, nhưng nàng không đủ can đảm đó.

  • Ta xin lỗi, vì ta ích kỉ muốn giữ muội bên cạnh mình. Ta hứa với muội khi nào muội quay về hoàng cung cùng Hàn Binh pháp thì ta sẽ rời đi, không làm ảnh hưởng đến muội nữa. Đừng xa lánh ta có được không?

Cảm nhận làn nước ấm nóng rơi trên vai áo mình Yên nhi cũng bật khóc theo. Nàng hiểu rồi, nàng cảm nhận được rồi nó là thật lòng với nàng, nó là thật lòng yêu nàng. Vấn đề bây giờ là ở nàng, liệu nàng có chấp nhận nó một lần nữa được hay không. Nàng yêu nó mặc nó là người trong giang hồ, còn bây giờ nàng có sẳn lòng mà yêu nó khi nó là một nữ nhi như nàng hay không. Nàng không biết, nàng không muốn nghĩ nữa, nàng chỉ muốn ở trong vòng tay ấm của nó, bây giờ nàng chỉ muốn như vậy thôi.

Hai con người cùng chung nỗi đau ái tình, ôm chặt lấy nhau để cảm nhận hơi ấm, cảm nhận yêu thương mà đối phương dành cho mình.

  • Bá phụ người nghĩ quận chúa có chấp nhận Khắc nhi không?

Câu hỏi của Nghĩa Thanh cũng là điều mà lão ông đang suy nghĩ.

  • Hồng Hoa chấp nhận con được thì ta tin Yên nhi cũng chấp nhận Khắc nhi. Nhưng vấn đề ở đây không hẳn là chuyện nữ nhi – nữ nhi, mà là ở chỗ, Yên nhi là quận chúa còn Khắc nhi chỉ là người trong giang hồ

Gật nhẹ đầu Nghĩa Thanh đồng ý điều này với lão ông. Thật lòng mà nói thì chỉ cần yêu nhau thật lòng thì nhất định họ sẽ chấp nhận nhau cho dù đối phương có là ai. Nhưng nếu để đến với nhau thì còn phải xem xét lại, hai người họ dường như là hai người của hai đầu chí tuyến, không đối lập nhưng cũng không chung thuyền.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: