Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 33

458 0 0 0

CHƯƠNG 33

Khắc nhi tung tăng chạy về hướng mà cả bọn đã hẹn nhau, nó dừng chân rồi nhíu mày nhìn những người trước mặt. Rõ ràng đó là Liêu Kiệm kia mà, tên tiểu vương gia đã bị Yên nhi bắt giữ khi còn ở Hằng Nguyệt gia trang. Sao hắn lại ở đây thế này.

  • Tiểu vương gia mời người dùng trà
  • Ta mà lại uống cái thứ tầm thường này sao, Võ sư phụ ngươi mau đưa ta về gặp phụ vương đi – hống hách hắn hất mạnh ly trà xuống đất

Võ Cung Khuynh kiềm nén tức giận, dù gì cả hai bên đang hợp tác. Tên oắt con này sớm muộn gì cũng chết vì cái thói vênh vênh tự đắt của mình.

Khắc nhi nhảy lên cây khi có người đi lại, không ngờ Cung Khuynh trang chủ lại cứu tên kia, nó đang nghĩ giang hồ chắc lại sắp dậy sóng.

  • Sao huynh ấy lâu trở về thế này – đứng trong phòng của một quán trọ nhỏ vừa dừng chân Yên nhi cứ đi qua đi lại, nhìn qua cửa sổ để tìm Khắc nhi
  • Giao Yên muội đã đi thế này nhiều lần rồi đấy
  • Bọn ta sắp bị hoa mắt vì muội mất rồi – Nghĩa Thanh mỉm cười trêu

Yên nhi ngồi xuống, nhưng chưa lâu thì lại đứng lên. Nàng lo không biết Khắc nhi có gặp chuyện gì hay không, biết vậy khi nảy nàng đi cùng.

  • Y Khắc lần sau huynh có đi đâu cũng nên về nhanh một chút
  • Thôi chúng tôi xin phép – Hồng Hoa cười với Khắc nhi rồi đưa tay chỉ về người đang đứng trước cửa

Khắc nhi cúi chào và đi đến gần vị tiểu cô nương đang nhìn mình.

  • Sao huynh đi lâu thế?
  • Ta gặp bọn người của núi Xà Cân
  • Thế huynh có sao không? – vừa nghe đến đây Yên nhi vội xoay người Khắc nhi để xem có thương tích nào hay không

Khắc nhi nhìn người trước mặt không chớp mắt, nó nắm tay của Yên nhi đặt lên ngực trái của mình.

  • Muội có cảm nhận được nhịp tim của ta hay không?

Thoáng bối rối rồi đỏ mặt Yên nhi gật nhẹ đầu.

Kéo quận chúa vào lòng Khắc nhi ôm nàng ấy thật chặt, nó muốn bảo bọc cho vị tiểu cô nương này cả đời mình.

  • Từ nay có bất cứ chuyện gì huynh cũng phải hứa với muội là phải bình an, có được không

Lời thỏ thẻ ấy làm lòng nó ấm áp, làm con tim dại khờ kia mãnh kiệt từng cảm xúc yêu đương.

  • Ta hứa, và cũng hãy hứa với ta cho dù có bất cứ chuyện gì thì cũng phải bảo toàn tính mạng
  • Muội hứa

Ánh trăng sáng kia cứ như là chứng nhân cho cuộc tình trong sáng, tinh nguyên của hai con người trước mặt. Hơi thở, nhịp tim, ánh mắt nụ cười đã thay họ nói lời yêu thương.

Sáng hôm sau cả bốn người tiếp tục lên đường, ở đây có bọn người của núi Xà Cân và cả tên tiểu vương gia kia, quả thật không an toàn chút nào.

  • Muội có biết rõ Hàn Binh pháp ấy ở đâu không?
  • Muội không rõ, trong quá trình đến Hằng Nguyệt gia trang muội điều tra và được biết rằng Hà Binh pháp ở Khiết Giang mà thôi

Quả thật manh mối quá ít sẽ khó cho quá trình tìm kiếm. Lòng Khắc nhi đang đấu tranh với lý trí, nó nhìn Yên nhi rồi im lặng.

Phải chăng nó đang có suy tính gì đó, hay nó đang có điều khó xử.

  • Thôi chúng ta dừng chân uống ít trà rồi hẳn đi – Nghĩa Thanh lên tiếng

Quán trà nhỏ dừng chân không khí có vẻ đang rất căng thẳng. Hình như đã có chuyện gì xảy ra.

  • Chạy thôi – Khắc nhi nói với ba người còn lại rồi chạy đến chỗ hai con hắt mã thì chúng nó đã chết
  • Thật là độc ác mà
  • Là dấu rắn cắn – Hồng Hoa cô nương bất ngờ nói

Cả bốn người cùng quay lưng rồi chạy thật nhanh, rắn có ở khắp nơi.

  • Quận chúa chúng ta lại gặp nhau quả là có duyên
  • Ai lại có duyên với ngươi – dừng chân vì đã bị bao vây bởi một lũ rắn được huấn luyện Yên nhi giận dữ trả lời. Nàng đã làm gì sai mà cái kẻ này cứ bám theo nàng
  • Quận chúa nàng thà đi theo cái tên tầm thường đó mà không chịu để ý đến một thiếu chủ hòa hoa phong nhã như ta hay sao – phất quạt, Cung Kha lại hào ngôn
  • Cung Kha huynh, ta nghĩ những gì ta nói huynh đã không bận tâm
  • Câm miệng đi
  • Ngươi mới là người câm miệng – Yên nhi quát lại tên Cung Kha đáng ghét kia, dám nói năn như thế với Khắc nhi của nàng

Khắc nhi nắm tay Yên nhi rồi ra hiệu cho Nghĩa Thanh cùng Hồng Hoa chạy theo mình, nó cùng Yên nhi bẻ một thân cây nhỏ rồi cùng nhau hợp lực phát huy chiêu thức của Hà Kình kiếm pháp. Hiểu ý Nghĩa Thanh cũng làm theo, nàng cũng có học loại kiếm pháp này từ bá phụ Hà Kình và Khắc nhi.

  • Các ngươi khá lắm – Cung Kha đích thân xuất chiêu, hắn lao về phía Khắc nhi khi thấy những con xà yêu của mình đã chết như rạ

Kéo Yên nhi ra sau lưng mình, Khắc nhi tung chưởng để tiếp xà chưởng thâm độc của hắn ta.

Một trận cuồng phong nỗi lên, dưới đất lần lượt từng con xà yêu văng lên không trung cùng cát và lá.

  • Cung Kha ta nghĩ huynh nên từ bỏ ý định với Yên nhi đi
  • Thân mật quá nhỉ, chờ đó – thu quạt Cung Kha ôm ngực của mình, đi không xa hắn phun ra một ngụm máu tươi

Yên nhi vội đỡ lấy Khắc nhi.

  • Huynh sao thế này, Khắc ca
  • Ta không sao – trấn an Yên nhi, Khắc nhi tự vận công thông khí, xà chưởng của Cung Kha càng lúc càng lợi hại
  • Chúng ta mau qua bên đó đi – Nghĩa Thanh cùng Yên nhi đỡ lấy Khắc nhi qua phía căn miếu bị bỏ hoang gần bờ sông, trời đang gầm gừ có sấm chắc trời cũng sắp mưa

Gom những tấm gỗ chấp thành chỗ để ngồi Yên nhi lo lắng không rời Khắc nhi nửa bước, mồ hôi cũng dần túa ra trên trán rồi xuống mặt của nó.

  • Khắc huynh, huynh thật là không sao chứ? – Nghĩa Thanh cũng lo lắng hỏi
  • Ta không sao
  • Huynh đau chỗ nào, để muội xem – thấy Khắc nhi cứ ôm ngực, Yên nhi càng lo lắng hơn nàng kiên quyết muốn xem vết thương nơi trước ngực của Khắc nhi

Nó lo lắng, nó biết sự thật không thể dấu mãi được.

  • Ta không sao đâu
  • Muội không an tâm, để muội xm – Yên nhi càng kiên quyết hơn
  • Ta đã bảo là không sao mà – Khắc nhi lớn tiếng quát Yên nhi, tay ôm ngực vì đau, rồi chợt nhận ra mình đã quá đáng nó nhẹ giọng
  • Ta xin lỗi, ta không sao

Yên nhi nhìn chằm chằm vào Khắc nhi, một giọt nước mắt đã rơi xuống. Nàng chỉ là quan tâm đến nó thôi. Tại sao nó lại như vậy, hay vì nó chỉ là thương hại lo cho nàng gặp nguy mà đi cùng. Và thật nó không hề có tình cảm gì với nàng, nghĩ đến đây nước mắt nàng lại chảy dài hơn.

  • Yên nhi – Khắc nhi gọi với theo khi thấy Yên nhi chạy vụt đi
  • Khắc huynh huynh đừng cử động – Nghĩa Thanh vội cản khi thấy nó định chạy theo nàng ấy
  • Để ta đi xem muội ấy – Hồng Hoa lên tiếng, nàng nghĩ mình cần làm gì đó
  • Đa tạ - dựa người vào thành miếu Khắc nhi cảm thấy bối rối, nó không thể mất Yên nhi thế nhưng nó biết bản thân không thể giữ nàng ấy mãi bên cạnh. Rồi nàng ấy sẽ biết nó là ai, là nó không tốt

Biểu hiện tâm trạng của Khắc nhi làm Nghĩa Thanh không khỏi thắc mắc, nam tử hán đại trượng phu ngại gì cho người khác xem cơ thể.

  • Sao huynh không để quận chúa xem vết thương, nàng ấy lo cho huynh thôi mà

Nhìn đốm lửa rực sáng kia Khắc nhi cười buồn.

  • Huynh có tin vào duyên số hay không?

Khá bất ngờ với câu hỏi nhưng Nghĩa Thanh vẫn trả lời.

  • Ta tin, vì có duyên số nên ta đã gặp được Hồng Hoa và hai chúng ta yêu nhau, nàng ấy chấp nhận ta – trả lời câu hỏi của Khắc nhi, Nghĩa Thanh cười trong hạnh phúc

Khắc nhi cảm thấy chua chát thay cho bản thân mình, và thương thay cho quận chúa lại phải phải lòng một người như nó.

  • Có câu có duyên không phận, ta và Yên nhi là thế đấy

Không gian càng yên ắng hơn, Nghĩa Thanh như đã hiểu điều Khắc nhi nói. Nhưng nàng cũng chỉ hiểu theo một chiều, đó là thân phận của cả hai người họ vốn dĩ không cùng một đầu chí tuyến.

  • Muội vào trong đi, sương đêm sẽ rất lạnh
  • Tỷ vào với Nghĩa Thanh huynh đi, muội muốn yên tĩnh – Yên nhi vẫn còn thút thít

Hồng Hoa cô nương ngồi xuống cạnh bên, nàng nhìn lên bầu trời đêm đang ngày càng xám xịt kia.

  • Tỷ quay về thì Khắc huynh nhất định hỏi muội đâu, rồi huynh ấy sẽ đi tìm vì lo lắng mà vết thương thì còn đau

Yên nhi nhìn Hồng Hoa, thấy nàng ấy gật đầu, bây giờ nàng mới biết mình đã ương bướng. Đáng lý nàng phải bên cạnh Khắc nhi vào lúc này chứ không phải bỏ ra ngoài.

  • Mưa rồi sao hai người họ chưa về, Nghĩa Thanh huynh đi tìm thử xem
  • Để ta đi thử - Nghĩa Thanh cũng đang rất sốt ruột, còn chưa kịp bước ra thì từ trong màn mưa có hai thân ảnh đang chạy về hướng của hai người. Nghĩa Thanh vui mừng khi biết đó là Hồng Hoa và Yên nhi

Khắc nhi lần ra cửa miếu, là Yên nhi thật, nó vui mừng nó cứ sợ nàng ấy sẽ rời bỏ nó.

  • Huynh ngồi đi, còn đau nhiều không – xoa nhẹ lên nơi đang đau trên ngực của Khắc nhi, Yên nhi lo lắng hỏi

Khắc nhi lắc đầu rồi bất ngờ nó ôm lấy nàng thật chặt.

  • Đừng xa ta có được hay không, ta chỉ xin như vậy thôi, đến khi muội về lại hoàng cung ta sẽ để muội đi, bây giờ xin muội đừng xa ta

Một lần nữa Yên nhi lại khóc, nàng khóc trong lòng của người đã mang lại cảm xúc yêu thương cho nàng. Người đã làm nàng lưu luyến chốn giang hồ lắm thị phi, người mà hằng đêm ở chốn xa hoa cung cấm nàng luôn nhớ đến.

  • Muội xin lỗi vì tính trẻ con
  • Không, ta mới là người có lỗi đáng lý ta không nên lớn tiếng với muội, huynh yêu muội, ta yêu muội, Yên nhi – ngay chính Khắc nhi còn bất ngờ với lời mình nói, cuối cùng thì nó cũng đã thừa nhận, cuối cùng thì nó cũng đã thừa nhận

Đẩy nhẹ nó ra, nước mắt vẫn còn trên mi và đang lăn dài xuống khuôn mặt xinh đẹp, Yên nhi kéo đầu nó xuống gần mình và rồi nàng đã chủ động hôn nó.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: