CHƯƠNG 39
Nó gật đầu đồng ý vừa định bước ra thì gặp Nghĩa Thanh và Hồng Hoa bước vào, gương mặt họ không có gì gọi là hưng phấn hay điềm nhiên. Theo sau chính là Yên nhi, nó vội bước đến.
Ngẩng đầu nhìn Khắc nhi, người mà nàng đã hằng đêm mong nhớ. Người mà suốt thời gian qua luôn cùng nàng vượt qua bao nhiêu gian khó, sát cánh bên nàng, người mà nàng rất yêu thương. Nàng cứ tưởng sau này nếu mình rời khỏi Khắc nhi thì nàng sẽ rất có lỗi với nó khi mà nó cũng rất yêu nàng. Nhưng giờ thì sao, có thật là nó yêu nàng, hay chỉ là dối trá.
Yên nhi lùi lại khi Khắc nhi tiến tới, nước mắt của nàng rơi mỗi lúc một nhiều, những lời khi nảy làm trái tim của nàng như chết lặng. May là nó vẫn còn đập để nàng tồn tại.
Hắn run run vội nói.
Hắn khá ngạc nhiên, mà kệ muốn nói thì nói, cũng có chết ai đâu.
Bàn tay nới lỏng, Yên nhi buông xuôi người mình. Nàng có đang nghe nhầm.
Lỗ tai của Yên nhi cứ lùng bùng cả lên, chân nàng khụy xuống đất, tay cũng bóp chặt vào nhau. Cổ họng nghẹn đắng, tim thì đang rất đau, nàng có cảm giác có rất nhiều mũi kim nhỏ thật nhỏ đâm vào trái tim non nớt này. Cứ như cả thế giới này sẽ không còn điều gì là sáng là đẹp cho nàng quan tâm. Hình ảnh một thiếu niên với nụ cười tỏa sáng, nụ cười ngây ngô và chân thành luôn dành cho nàng hiện ra, nước mắt nàng tuông rơi. Hơi ấm, vòng tay giọng nói ấy vẫn còn rất đỗi thân thương. Thế nhưng dường như nó đã không còn nữa, chỉ là sự lừa dối. Miếng ngọc bội nàng luôn mang theo bên mình ,mà nàng từng nghĩ là bảo bối nhưng sao bây giờ nó cũng trở nên đáng sợ thế kia. Nàng phải đối mặt thế nào, vậy là nó đã lừa dối nàng, nó đã dối nàng.”
Cười chua chát, vị mặn len lỏi vào khóe môi, chân không còn đứng vững Khắc nhi tựa người vào thành đá. Những gì nó vừa nghe từ Yên nhi khiến lòng nó cũng nát tan. Có câu cây kim trong bọc cũng có ngày trồi ra, quả không sai. Nó đâu cố tình chỉ là nó ích kỉ, nó sợ phải xa nàng. Có lẽ chỉ vì nó quá cố chấp nên mới gây đau khổ cho cả hai.
Ôm đầu mình gục xuống nền đất lạnh lẽo, tiếng nấc cũng đã to hơn, Khắc nhi ôm chặt con tim nơi lồng ngực đang rỉ máu kia. Có ai nhìn thấu được vết thương lòng trong nó, nó đâu có lừa nàng, nó yêu nàng thật sự kia mà.
Nó vẫn còn quỳ phía dưới, lắc đầu nó nói trong đau khổ.
Nó vẫn lì một chỗ.
Chỉ đành bất lực mà nhìn nó, họ đều biết không phải nó thì làm sao cảm nhận được nỗi đau thắt lòng kia.
Nghĩa Thanh vội đá văng nó vào vách đá.
Chợt bừng tỉnh nó nhìn con xà đã chết, bên tay văng vẳng tiếng của Hồng Hoa “có rắn”, đồng nghĩa Cung Kha đang ở đây hay tệ hơn là Cung Khuynh cũng đã có mặt.
Yên nhi cứ chạy, chạy mãi, nàng không biết mình nên đi về hướng nào, mọi hi vọng mọi dự định tương lai coi như sụp đỗ. Nàng đã từng nghĩ khi giúp cho hoàng huynh xong thì sẽ xin huynh ấy một cuộc sống yên bình cùng nó. Rồi nó và nàng sẽ có một gia đình nhỏ với những đứa con xinh, giờ thì còn gì nữa đâu. Nó là nữ nhi, nữ nhi yêu nhau liệu có khả năng, hay chỉ là lừa dối nhau. Nàng không thể tin được nó lại là nhi nữ, lời của tên khi nảy nói với nàng sẽ không đáng tin bằng sự yên lặng của nó. Đó là sự thật.
Có thể lúc lý trí bị che mờ đi thì con người ta sẽ không nghĩ thông suốt hơn. Yên nhi đã là một ví dụ, nàng quên rằng Nghĩa Thanh và Hồng Hoa là có thể hay sao. Hơn nữa hai người họ lại đang rất hạnh phúc, yêu thương nhau và có thể sống chết vì nhau.
Giật mình vì tiếng gọi quen thuộc, theo quán tính Yên nhi nhìn tứ phía, rồi chợt nhận ra được giọng nói ấy là của ai, nỗi uất nghẹn trong lòng nàng lại dâng lên, nàng vẫn còn căm phẫn. Thế là nàng vẫn chạy, vẫn tiếp tục chạy.
Giọng nói tiếp theo khiến Yên nhi dừng lại nhưng là dừng lại trong lo sợ. Ngoái đầu để nhìn nàng đoán quả thật không sai, là Cung Kha, có điều hình như hắn có chút tàn tạ.
Nhếch môi Cung Kha hung hăng nói.
Lời lẽ của Cung Kha không còn nho nhã hay gọi là sốc người khác như trước, mà có gì đó khiếm nhã hơn và cứ như hắn đã sẳn sàng để làm gì nàng. Khoái cảm, Khắc nhi đã làm gì nàng đâu chứ, mà hai người thì làm gì được, nghĩ tới thôi lại thấy đau lòng. Nhưng chẳng lẽ chỉ vì chuyện đó mà nàng không chấp nhận Khắc nhi, không đúng, nàng không phải người ham muốn dục vọng đến nỗi không phân biệt được đâu mới là yêu thật sự.
Không chần chừ Yên nhi liền tung chiêu để đối phó hắn, nhưng lần này quả thật Cung Kha cứ như người cùng đường, hắn vô cùng liều lỉnh và không hề khoan nhượng.
Vội đứng lên Yên nhi quyết không chịu thua, nàng dùng 12 chiêu trong Tào Cân ngẫu pháp để đối phó với hạng người ỷ mạnh hiếp yếu này, quả thật có tác dụng. Đơn giản hắn chưa từng thấy qua nên muốn khắc chế cũng rất khó.
Yên nhi biết mình không phải đối thủ của hắn tốt nhất là tìm nơi để tránh.
Hoảng sợ thật sự Yên nhi lách người qua khỏi Cung Khuynh bằng biệt tài khinh công mà Khắc nhi đã dạy mình, đáng tiếc cho nàng phía trước chỉ là núi cao ngập trùng, nàng chỉ sợ mình chạy quá sẽ mất đà mà rơi xuống.
Thấy Khắc nhi như nhìn thấy cứu tin của mình thế nhưng việc nàng nghĩ nó lừa dối nàng vẫn còn đó, nàng không thèm nhìn mặt nó.
Sức của hắn bây giờ vốn dĩ không thể đấu lại Khắc nhi.
Xúc động, tại sao Yên nhi lại xúc động trước lời nói tha thiết của Khắc nhi. Nàng vẫn cảm nhận được sự chân thành từ ánh mắt ấy, từ câu từ ấy, thế nhưng.
Yên nhi không biết ruốt cuộc mình đang rơi vào chuyện gì đây nữa, nàng lùi lại thì phát hiện phía sau mình là vách núi chỉ toàn đá. Nàng nghĩ sẽ không thoát khỏi, nhưng nàng không thể cùng cái tên đó viên phòng hay đại loại là ở cùng nhau. Không nàng không thể, nàng không thể có lỗi với Khắc nhi cho dù nó có lừa dối nàng. Hơn hết nàng không muốn, nàng không thể tự dối bản thân mình được nữa. Thật sự từ lâu lòng của nàng và thân thể này chỉ nguyện ý là của Khắc ca mà thôi.
Khắc nhi nhếch môi.
Có vẻ tình thế ngày càng căng thẳng hơn, Khắc nhi cảm nhận được sức nặng trong tay mình. Nó đang thầm nghĩ tên Cung Kha này làm gì mà lại yếu đến vậy, một chân bị liệt thôi chứ có phải là toàn thân đâu.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)