CHƯƠNG 24
Khắc nhi đã nghi ngờ khi nhìn thấy người bị đuổi theo và đang phải tiếp chiêu với một vị đạo sĩ là Yên nhi. Nó không tin lắm vì làm sao Yên nhi có thể ở đây, thế nhưng làm sao nó có thể nhận lầm dù nàng ấy đang cải nam trang. Khuôn mặt ấy, ánh mắt, cái mũi, đôi chân mày, cái miệng nhỏ chúm chím kia và cả thân hình cinh đẹp kiều diễm ấy làm sao nó có thể lầm được. Nàng quả thật rất đẹp, nét đẹp mà nó đã phải thốt lên hai từ “tiên tử”. Những tiểu cô nương ở đây đều phải đỏ mặt khi trông thấy nàng ấy. Khắc nhi chỉ muốn lập tức lao lên mà ôm lấy nàng cho thỏa nổi nhớ. Nàng ấy đã trong tâm trí và theo nó suốt khoảng thời gian qua, nó rất nhớ nàng. Giờ thì ước muốn ấy đã thành sự thật.
Không chỉ có nó mà cả Yên nhi cũng rất trông chờ giây phút này.
Có thật đây không phải là mơ, nếu là mơ Khắc nhi cũng hi vọng nó sẽ dừng lại và chỉ thế này thôi. Là Yên nhi chủ động ôm nó, hạnh phúc quá đổi, nó làm sao diễn tả hết cảm giác hạnh phúc của giây phút này. Trái tim của nó cứ tung tăng cả lên, cứ như người kia đã lấp đầy yêu thương vào lồng ngực này, và có phải khi cả hai rời nhau thì quả tim ấy lại tiếp tục xa nó mà đi cùng với con người đang trong vòng tay của nó hay không. Tim là của nó thế tại sao chủ nhân lại là Yên nhi.
Yên nhi biết lồng ngực của mình cũng đã được lấp đầy bằng những yêu thương mà Khắc nhi dành cho mình. Trái tim của nàng cứ vui sướng mà nhảy nhót khiến nàng không tài nào điều khiển được. Có thật hai quả tim ấy đang hòa cùng nhịp đập của nhau.
Yên nhi khẽ mỉm cười, giờ thì nàng không còn sợ bất kì ai nữa.
Kéo Yên nhi ra sau mình Khắc nhi dùng một chưởng mà Chu Không lão bà đã truyền dạy để tiếp chiêu. Một âm thanh chấn động, võ đài gần như nổ tung bởi uy lực quá lớn của hai người đang thừa sống thiếu chết này. Khắc nhi vốn dĩ không muốn nặng tay với kẻ kia dù gì hắn cũng là đồ đệ của Từ Chân Nhân. Mà ngài ấy cùng sư phụ lại có giao tình, chỉ tiếc hắn dám động đến Yên nhi của nó.
Khắc nhi cũng không có ý định làm hại hắn ta, nếu Từ Chân Nhân không lên tiếng nó cũng cho qua. Giờ nó chỉ muốn bên cạnh quận chúa và muốn biết vì sao nàng ấy đến đây, có phải vì tìm nó hay không.
Khắc nhi ôm quyền cung kính rồi nắm tay Yên nhi, cả hai cùng bay xuống. Giờ nó mới phát hiện quận chúa quả thật cũng là một cao thủ.
Buổi giao chiến lại tạm gác lại, ai về nơi của người ấy. Có không ít người khỏi về Yên nhi nhưng Yên nhi không biết trả lời thế nào, chỉ biết đi theo Khắc nhi. Khắc nhi hiểu điều đó nên lên tiếng giải thích, tuyệt nhiên không nói với họ Yên nhi là quận chúa.
Khều tay Khắc nhi, Yên nhi muốn biết nàng có nên nói sự thật mình là ai hay không.
Nghe Song Ưu trưởng môn nói vậy, Yên nhi bối rối không biết có chuyện gì xảy ra.
Biết vậy Khắc nhi nắm nhẹ tay của nàng trấn an.
Yên nhi cũng ôm tay cung kính với Song Ưu trưởng môn rồi đi theo Song Lăng, trước khi khép cửa không quên nhìn Khắc nhi lần nữa.
Trong phòng bây giờ chỉ còn Khắc nhi và Song Ưu trưởng môn, nó biết mình nên nói những gì với sư phụ.
Cả kinh trưởng môn có phần bất ngờ, việc Yên nhi là nữ nhi ngài không bất ngờ là mấy. Thấy cách nàng ấy và Khắc nhi gần nhau cũng đủ hiểu, nhất là ánh mắt, và cả vóc dáng kiều diễm ấy dù đã được che đậy qua lớp nam trang.
Thấy nỗi lo của Khắc nhi là gì, trưởng môn từ tốn.
Xúc động vì tấm lòng của sư phụ, Khắc nhi quỳ một chân.
Hai thầy trò xúc động nhìn nhau, đêm đó trong ánh đèn loe loái từng vệt sáng mờ ảo Khắc nhi cùng Song Ưu trưởng môn nói chuyện rất lâu. Đến khi trời đã khuya nó mới lui về phòng cùng Yên nhi. Để tránh người khác phát hiện thân phận thật của nàng, cũng như bảo vệ an toàn cho nàng Khắc nhi mạo phép đề nghị nàng ở cùng phòng với mình. Dù biết đề nghị này quá đáng nhưng Khắc nhi không an tâm khi để nàng ở một mình. Về phòng thì quận chúa đã ngủ gục trên bàn, nó nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cũng áp mặt xuống chiếc bàn kia, mặt đối mặt, quận chúa thật đẹp, ánh đèn dù có mập mờ cũng có thể nhìn rõ nét đẹp tựa tiên nữ của nàng. Nó muốn nàng là của riêng nó, thế nhưng đó cũng chỉ là ước mơ mà thôi. Nhẹ nhàng nó bế nàng lên giường rồi đắp chăn lại thật cẩn thận, ngồi ngắm nàng mà lòng nó cứ như đang khóc. Nó sợ rồi có một ngày hai người lại phải xa nhau, vén những sợi tóc lòa xòa trên trán của nàng nó cảm giác yêu nàng nhiều quá đỗi. Hôn nhẹ lên bàn tay ngọc ngà này mà nó không muốn buông. Trãi một miếng vải xuống nền nó quay mặt về phía Yên nhi của nó, cũng không biết từ khi nào quận chúa đã trở thành Yên nhi của nó mất rồi. Chầm chậm nhắm mắt nó muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy lần nữa, lát nữa đây nàng lại vào giấc mơ của nó. Giấc ngủ đã đến, không quá vội vàng cũng không quá chậm chạp.
Trong giấc mơ có phải họ cũng đã tìm thấy nhau.
Chập chờn Khắc nhi ngáp một cái thật dài, đã bao lâu rồi nó không cảm nhận được giấc ngủ ngon lành thế này. Dù biết có hơi đau ê ẩm vì nằm phía dưới nhưng cảm giác vui đã lấn áp mất điều đó rồi. Mỉm cười Khắc nhi mở mắt, dù gì nó vẫn muốn nhìn thấy quận chúa, khi ngủ nàng càng trở nên mê hoặc hơn.
Thấy bộ dạng bối rối của Khắc nhi quận chúa không khỏi phì cười, bộ mặt thật giống tiểu hài tử, tóc thì hơi rối vì khi nảy nàng thấy Khắc nhi gãi đầu mình trong lúc ngủ. Mặt thì vẫn còn ngái ngủ, trước khi mở mắt còn mỉm cười. Nàng không hiểu Khắc nhi đang vui vì cái gì nữa, nhưng nụ cười của huynh ấy lại làm tim nàng rộn ràng hơn. Có phải trái tim của nàng đang tạm thời bên cạnh nàng để nàng cảm nhận những điều kì diệu trong tình yêu này hay không. Rồi khi xa nhau nó lại theo Khắc nhi mà đi xa.
Nghe đến đây Khắc nhi ngồi bậy dậy, cuốn cuồn lên, không biết khi nảy nó có làm hành động gì khiếm nhã không. Khi ngủ ai biết được mình sẽ làm gì, mà thường thì khi ngủ tật xấu được biểu hiện rõ nhất.
Khắc nhi gãi gãi đầu lấp liếm.
Khắc nhi thật là, nàng có ăn thịt huynh ấy hay sao vậy chứ, làm như gà mắc tóc không bằng. Nàng ở chung phòng với huynh ấy nàng không ngại thì thôi chứ huynh ấy mà cũng ngại nữa hả, thật làm nàng không khỏi buồn cười. Vậy là đêm qua huynh ấy đã mang nàng lên giường, còn mình thì ngủ dưới đất. Nghĩ đã thấy yêu thêm rồi, với nhiều người nàng là khao khát để được chiếm hữu, đêm qua nếu là ai khác có lẽ nàng đã không yên ổn. Nghĩ tới lại thấy mình thật hạnh phúc.
Quận chúa chỉ mỉm cười lại gần cái chậu đầy nước và bắt đầu rửa mặt, Khắc nhi đứng hơi xa ra để điều chỉnh nhiệt độ của mình. Nàng ấy đẹp đến rửa mặt cũng đẹp.
Nghe Yên nhi nói mà Khắc nhi không dám nghĩ nàng ấy là quận chúa. Từ lúc gặp chỉ trừ cái lần ở U Dương cốc nàng ấy còn biểu hiện là một quận chúa quyền uy ra thì hầu như là không. Từ lúc gặp lại nàng ấy quá đỗi bình thường trong cung cách nói chuyện, hơn nữa nó cũng cảm nhận được tấm lòng lương thiện của nàng. Có một điều ở nàng không hề bình thường đó chính là sắc đẹp kia, quả là như tiên nữ giáng trần.
Gật đầu Yên nhi ra cửa trước.
Thì ra là đại sư huynh, sao huynh ấy không kín miệng một chút. Thế là hai người cùng nhau ra khu rừng phía sau Hằng Nguyệt gia trang. Cả hai đi bên nhau nhưng không ai nói với ai câu nào chỉ cảm nhận nhịp thở và nhịp đập của trái tim. Cảnh ở chốn nhân gian này quả thật rất đẹp, ở hoàng cung cũng đẹp nhưng không thể đem hai nơi ra mà so sánh. Ngồi xuống cạnh một gốc cây gần đó Yên nhi thu tầm mắt vào nơi Khắc nhi đang đứng, từng đường kiếm được vung ra uyển chuyển, linh hoạt. Nó làm Khắc nhi càng trở nên thu hút, nàng bị xoáy sâu vào hình ảnh này, dù Khắc nhi chỉ luyện bằng một cành cây nhỏ. Cảm thấy tiết trời và khung cảnh vô cùng lãng mạn phù hợp để cả hai có thể cảm nhận tình cảm từ nhau, Yên nhi liền dùng khinh công bẻ một nhánh cây khác và lao ra phía của Khắc nhi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)