CHƯƠNG 9
Đêm đã đen đặc, gió cũng thổi mỗi lúc một mạnh hơn, hôm nay trăng không còn to tròn nữa, từ cửa sổ của phòng mình Giao Yên quận chúa cứ nhìn trời nhìn mây, cứ như nàng đã thấy được gương mặt đáng yêu, tuấn tú của Y Khắc vậy. Không hiểu sao từ lúc rời khỏi nàng lại đem lòng mà nhớ nhung kẻ đó, người đó có gì hay. Ban đầu là nàng thích thú với người đó, sau đó thì muốn hắn bên cạnh mình, nàng phải làm sao, nàng mắc bệnh tương tự thật sao. Nàng chỉ là một tiểu cô nương mới lớn, nàng thua hắn 2 tuổi, nét trẻ con không chỉ nàng mà Y Khắc đều vẫn còn. Nàng quả thật rất nhớ hắn, có phải vì hắn cứu nàng nên nàng đem lòng cảm mến, chưa hẳn, nàng cũng không biết. Nếu có thể lý giải được nguyên nhân vì sao nhớ và yêu một người thì đó không còn là tình yêu nữa. Nhưng quả thật nàng rất muốn biết vì sao.
Đúng nàng đã nhớ Y Khắc đến nỗi họa thành một bức để ngắm nhìn, nàng không biết mình có còn gặp lại hắn hay không. Nàng là người của hoàng thất còn hắn lại là người của giang hồ. Hắn đã nói xưa nay người của triều đình và người của giang hồ nước sông không phạm nước giếng. Có phải cả hai không có kết quả, thở dài lòng nàng nặng trĩu.
Sau buổi tiệc Y Khắc rất say, phải nhờ mẫu thân đưa nó về phòng, An Y phu nhân không cho ai đụng vào người nó, vì nàng muốn tự tay chăm sóc hài tử của mình. Khắc nhi có đôi mắt giống nàng, cái miệng cũng giống nàng. Còn chiếc mũi cao và hàng chân mày thì lại rất giống phụ thân của nó. Nhắc đến phụ thân của Khắc nhi, nàng không khỏi đau lòng. Khiết Cân vì nghe lệnh của phụ thân mà diệt cả thê tử và hài nhi, nàng không biết nên hận hay nên quên. Cũng đã 5 năm rồi mọi chuyện cứ như đã bị chìm vào dĩ vãng, nàng cũng không muốn hận để làm gì, quan trọng là suy nghĩ của Khắc nhi. Thay y phục cho nó mà lòng một người làm mẫu thân như nàng không khỏi đau lòng, từ nhỏ Khắc nhi đã khổ công luyện võ, cơ thể cho dù là nữ nhi cũng phải săn chắt lại, ngực của nó không đầy đặn như những cô nương khác, nó đã dần trở thành một nam tử thật sao. Không, nàng không thể để chuyện đó xảy ra, nhưng bao năm nay nó chưa từng nói với nàng nó sẽ thay đổi. Nàng phải làm sao nếu lỡ như Khắc nhi của nàng không muốn quay về đúng với cấu tạo vốn có của nó thì sao. Nàng lau vội nước mắt khi Khắc nhi có dấu hiệu cựa mình.
Khắc nhi khó khăn mở mắt, nó không nhìn rõ, trước mắt nó cứ mờ mờ ảo ảo, ai đang lau mặt cho nó. Nó không biết, nhưng nó có lầm không, nó nhìn thấy quận chúa. “Ta là Sở Giao Yên, hãy nhớ điều đó”.
Yêu là cảm xúc, dù là thời đại nào cũng đều như thế. Tại sao cứ mãi áp đặt yêu là giữa một nam tử và một nữ tử. Đó là quy luật hay chẳng qua là số đông nên họ luôn cho là đúng, nên những ai đi sai trật tự mà họ tự tạo ra thì đó là sai trái. Vậy hãy thử đặt câu hỏi như Lý Mạc Sầu “hỏi thế gian tình là gì”, nếu ai lý giải được thì khi ấy hãy lên tiếng phản bác và bè dỉu người khác. Con người mục đích cao nhất trong cuộc sống này không phải hạnh phúc hay sao.
Chim chóc hót vang, chúng như đang dang đôi cánh nhỏ bé mà đón chào ngày mới. Khắc nhi cũng đã tỉnh giấc, đêm qua chắc nó uống say lắm, nhìn y phục mới trên người nó biết mẫu thân đã thay cho mình. Vẫn chưa muốn ngồi dậy Khắc nhi gác tay lên trán, đêm qua nó đã mơ thấy quận chúa. Không biết quận chúa đã đến nơi chưa, mà hình như quận chúa đến Giang Nam. Bật người nó vuốt mặt rồi vội đi rửa mặt, nụ cười bất giác đã mở, lòng cũng vui hơn.
Còn định gọi Khắc nhi dậy thì nó đã chạy ra ngoài, An Y phu nhân cũng đi theo chắc là nó đến gặp phụ thân của nàng.
Khắc nhi có thể đoán được ngoại tổ phụ đang muốn mình làm gì.
Cái thở dài này sao mà nặng nề như vậy, Khắc nhi không nở từ chối.
Khắc nhi ngoan ngoãn lắng nghe.
An Tinh trang chủ chậm rãi mà giải thích. An Bình gia trang đã được sáng lập khá lâu, đến đời trang chủ An Tinh đã là đời thứ 5. Từ xưa gia trang vốn nổi tiếng về việc áp tiêu, ngày xưa có tên là An Bình tiêu cục, nhưng đến đời thứ 4 tức phụ thân của An Tinh trang chủ thì đổi thành An Bình gia trang. Ở đây cũng là lò dạy võ, luyện thuốc chữa bệnh cứu người. Thuốc gia truyền của An Bình gia trang đã giúp không biết bao nhiêu bá tánh trong vùng và các tỉnh lân cận. Có điều việc làm An Tinh trang chủ cắn rứt nhất đó là không cứu được nhi nữ của mình mà phải nhờ người ngoài, để Khắc nhi lưu lạc cả 5 năm trời. Mà trong cái rũi cũng có cái may, Khắc nhi đúng là đứa trẻ được nhiều ưu ái. Gia trang cũng có buôn bán rượu, tơ lụa và gạo. Cơ ngơi có được như ngày hôm nay phải bỏ rất nhiều công sức của tổ tiên. An Tinh trang chủ chỉ mong con cháu của mình có của ăn của để, Khắc nhi cũng đã trưởng thành sớm muộn gì nó cũng sẽ là trang chủ tương lai. Con của An La thì còn quá nhỏ để đảm đương trọng trách, chỉ đành nhờ vào Khắc nhi.
Khắc nhi học rất nhanh, hằng ngày nó chăm chỉ theo An La đại hiệp học về cách luyện thuốc trong trang, bí quyết này là do An Tinh trang chủ truyền lại, chỉ có người trong dòng mới được biết. Lò rượu thì có một người cũng là đệ đệ của An Tinh trang chủ chịu trách nhiệm chính, cách pha chế rượu này là do người đó sáng chế ra, cũng chỉ mới phát triển ở gia trang, gạo thì sẽ thu mua của các thương lái mà phân phối trong trấn và các tỉnh lân cận, cũng chủ yếu là dự trữ rồi bán ra trấn với giá rẽ cho bá tánh khi có thiên tai. Thu nhập chính của gia trang dựa vào áp tiêu, việc này cũng do An La đại hiệp chịu trách nhiệm, bên cạnh ngài có rất nhiều đệ tử tinh anh, họ sẽ trực tiếp áp tiêu, người thay An La đại hiệp cũng đồ đệ xuất sắc của ngài - Cần Tương. Ngài chỉ quản lý chung. Ngoài ra còn dựa vào việc buôn bán rượu, gạo và tơ lụa mà có nguồn thu trong trang. Tơ lụa là mẫu thân của Khắc nhi quản lý, trước khi nàng về Thiết Chưởng môn cũng là nàng quản lý, giờ nàng đã quay về nên cũng do nàng, bên cạnh nàng còn một người biểu muội cũng là con của đệ đệ An Tinh trang chủ. Thuốc được luyện ra chủ yếu là cứu người trong trấn, bán ra với giá rẽ có khi không nhận tiền, hoặc bán cho các tỉnh lân cận, có khi còn được đưa vào triều đình. Đó cũng là một nguồn thu nhập, tơ lụa cũng mang lại lợi không ích. Người trong gia trang luôn một lòng vì gia trang, vì bá tánh trong vùng. Phần sổ sách Khắc nhi phải trực tiếp theo ngoại tổ mà học hỏi, sau này việc này sẽ do chính nó quản lý. Nó biết ngoại tổ sớm muộn gì cũng muốn nó lập thất để người còn có cháu. Nghe đến chuyện này nó chỉ đành mang tội bất hiếu, Khắc nhi không có cảm giác với nam tử, ngược lại nó lại thích nữ tử phải làm sao đây, khi nó quá khác biệt. Nếu gia đình không chấp nhận, chắc là nó sẽ cam chịu mà sống cô độc, không thể làm khác đi với chính con người thật của mình. Nghĩ đến đã thấy đau lòng, nó lại nhớ Giao Yên quận chúa nữa rồi.
Nhìn cảnh này Khắc nhi không thể cầm lòng, từ lúc trở về uy danh của Khắc nhi cũng không nhỏ. Ai cũng biết nó là người tốt, lại có tấm lòng lương thiện, An Bình gia trang như một phúc tinh chiếu xuống trấn của họ, mà Khắc nhi là một vì sao rất sáng.
Khắc nhi cùng vài người đi theo vị thiếu phụ này, nàng gần như không đứng vững. Thấy vậy Khắc nhi mới kêu hạ nhân lấy kiệu mà đưa nàng ấy về, còn mình chỉ đi bộ. Nó cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng ấy khẩn thiết quá nó không thể từ chối. Đến nơi trước mặt nó là một cánh cửa xiêu quẹo, đồ đạc bên trong lộn xộn cả lên.
Khắc nhi cũng không phản kháng, để xem chuyện gì, dù gì về đây cũng chưa lâu nó cũng chưa biết rõ người dân trong trấn.
Chỉ khoảng một phần nhang A Phúc đã trở ra, Khắc nhi cũng theo hắn và người thiếu phụ vào trong. Trên giường là một người đang nằm im bất động, trong nhà cứ như vừa xảy ra xô xác. Cẩn thận Khắc nhi từ từ tiến vào nơi mà nam tử ấy đang nằm. Cẩn trọng nhìn hắn, rồi kéo mi mắt, đưa tay chạm vào mũi, khi bắt mạch Khắc nhi nhíu mày, trên cánh tay và khuôn mặt của người này có quá nhiều vết bầm cả mới lẩn cũ.
Người thiếu phụ ấy sụt sùi gật đầu.
Vừa đứng lên Khắc nhi chăm chú quan sát.
A Phúc dừng tay để vị huynh đài ấy nằm im trên giường khi nghe lệnh của Khắc nhi.
Vội gở tay áo của vị huynh đài ấy thêm lần nữa Khắc nhi nhíu mày.
Khắc nhi quan sát xung quanh, vết cắn còn mới có thể chỉ vừa lúc nó cùng người của mình đến đây.
A Phúc liền chạy lại để xem.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)