CHƯƠNG 53
Mười mũi tên được mang ra cùng một cung tên. Luật là bắn gãy tên của đối phương không cho mũi tên của đối phương trúng vào con thỏ kia. Nếu ai trúng được con thỏ ấy thì sẽ thắng.
Nàng quay ra để nhìn, khuôn mặt của nó nghiêm nghị đến lạ, nàng yêu nó rất nhiều nên dù kết qua có ra sao thì nàng nhất quyết chỉ là của nó.
Không ngần ngại hoàng thượng hô hào.
Tiếng lao đã bắt đầu vun vút về phía trước, ba mũi tên đầu đều là nó bắn gãy của hoàng tử kia. Nó không muốn tổn thương con thỏ trắng ấy, thế nhưng nó sẽ là định mức của chiến thắng. Hai mũi tiếp theo vị hoàng tử kia đã bắn gãy tên của nó, thật ra nó là để cho hắn bắn gãy vì như thế tên của hắn sẽ không đến được đích. Nó biết Yên nhi rất thích thỏ, nàng không hề muốn tổn thương chúng, tên này thật độc ác lại đem loài vật dễ thương ấy ra làm vật thi thố.
Ánh mắt kình nhau cùng giơ cung tên lên, vị hoàng tử cười đắc thẳng, hắn bắn tên trước Khắc nhi một nhịp, không vì vậy mà tên của Khắc nhi không bắt kịp hắn. Hai mũi tên cứ như đuổi nhau.
Và rồi hai mũi tên tách nhau, tên của vị hoàng tử bị gãy đôi nằm cách con thỏ chừng 3 bước chân, còn mũi tên của Khắc nhi thì cách đuôi của con thỏ chỉ một ngón tay.
Tên hoàng tử nhếch môi chấp tay hành lễ với Khắc nhi.
Khắc nhi cũng cung kính, nó mỉm cười nhìn con thỏ trắng bình an.
Cả hai lên võ đài và trận đấu sẽ được tiếp diễn, tiếp theo là phần khinh công.
Nhìn lên trên Khắc nhi không quá lo lắng, chỉ là nụ cười đắc thắng của hắn làm nó khó chịu, và có chút bất an.
Khinh công của Khắc nhi thì không phải bàn, hai trò này đều là tên kia đặt ra, hắn chỉ không ngờ đều là sở trường của Khắc nhi.
Gần nắm được đuôi cầu để giật mạnh thì Khắc nhi có cảm giác đau ở vùng bụng, theo phản xạ nó rụt tay về không cẩn thận bị tên đó đạp mạnh xuống.
Mọi người bất ngờ khi nhìn thấy Khắc nhi rơi xuống khỏi cây xà cao như vậy trong trạng thái không phòng bị.
Hoàng thượng nhíu mày, ngài không hiểu vì điều gì mà Khắc nhi lại ngã.
Đập mạnh lưng xuống nền nó đau ê ẩm, nhưng phải cố mà đứng lên, nó biết có người đang lo cho mình, không khéo còn chạy ra mà đỡ nó dậy. Nhìn xuống bụng mình nó đã thấy máu, trên thân cây xà có ám khí, nó biết không phải tên hoàng tử kia làm. Nhưng sao lại có chứ.
Vị hoàng tử thấy vậy thì mỉm cười nói với nó.
Thì ra là vậy, tức lắm nhưng nó vẫn phải bình tĩnh.
Vị hoàng tử cười gượng, hắn không ngờ Khắc nhi lại biết đường nói như vậy.
Hoàng thượng nhướng mày, ngài đang rất hài lòng.
Trận đấu thứ ba cũng tiếp diễn ngay sau đó, và cũng là trận quyết định. Mọi người hồi hộp nhìn hai con người trên võ đài. Không đấu bằng vũ khí chỉ đấu bằng quyền cước, Khắc nhi tuyệt đối không được nương tình, nó phải nghĩ đến Yên nhi mà cố gắng.
Yên nhi đang rất hồi hộp, tay nàng nắm chắt vào miếng ngọc bội mà nó đã tặng, nàng đang cầu nguyện cho nó.
Quả là không thể xem thường đối thủ, từng đường quyền vô cùng dứt khoác và uy lực. Hoàng tử kia vốn sinh ra trên thảo nguyên, những trận dấu vật với hắn ta là chuyện nhỏ, thế đòn của hắn khác nhiều so với trung nguyên. Khắc nhi bị hắn bắt thóp mấy lần, nó muốn nhanh tay dứt điểm nhưng quả thật rất khó. Sức lực không mấy chênh lệch, Khắc nhi vận công để tung những đường quyền cuối cùng, nén nhang đã sắp tàn, mồ hôi cũng đã rơi khá nhiều nó cần kết thúc chuyện này.
Khắc nhi không trả lời, ánh nhìn kiên định, nhưng nếu nó thắng hắn ta thì sao, Sở quốc sẽ như thế nào. Chợt tinh thần nó có gì đó xuống, Yên nhi có thể dùng cả mạng sống để đổi bình yên cho đất nước này, Mã quốc vốn dĩ không đơn giản. Nhưng nếu để hắn ta thắng đồng nghĩa với Yên nhi sẽ không yên ổn.
Khắc nhi xoa bụng chống tay đứng lên, lúc nó đang bận suy nghĩ thì hoàng tử Mã quốc đã tận dụng cơ hội để đánh đòn quyết định. Đòn này đúng là đau thật, hành tẩu giang hồ bấy lâu nay ngoài Cung Kha ra thì đây là kẻ có thể đánh nó bị thương phải xoa bụng thế này.
Hoàng tử Mã quốc trợn mắt nhìn hình ảnh trước mặt. Hắn ngây ngất trước vẻ đẹp tựa như tiên tử của Yên nhi, vừa ganh tị lẫn muốn cướp lấy hành động mà Yên nhi dành cho Khắc nhi.
Người lo lắng bây giờ là Yên nhi, nàng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, khi mà vị hoàng tử ấy đang nhìn Khắc nhi như kẻ thù không đội trời chung.
Thế nhưng Sở quốc cũng có quy tắc của nó.
Hoàng tử cười thật to, vẻ mặt vênh váo chỉ thẳng tay về phía của Khắc nhi.
Nét mặt hoàng thượng biểu cảm hơn bao giờ hết, ngài đang không được vui. Hắn tưởng hắn là ai mà dám xin quận chúa của Sở quốc, muội muội của ngài.
Hoàng thượng vẫn điềm nhiên, ngài là ai - là vua của một nước đấy.
Hoàng thượng giơ tay ra hiệu cho người của mình yên lặng, ánh nhìn của ngài đã thu vào phía tên hoàng tử vương vương tự đắc kia.
Vị hoàng tử thoáng tái mặt, rồi hắn giữ lại sự điềm nhiên, hắn càng muốn có Yên nhi hơn bao giờ hết.
Yên nhi né tránh ánh mắt mà hắn nhìn mình, nàng đứng phía sau của Khắc nhi để hắn không có cơ hội nhìn mình soi mói nữa. Khắc nhi cũng đang rất ghét cái kẻ trước mặt, nếu nó đừng nghĩ lung tung thì đâu ra cơ sợ này. Nó chắn cho Yên nhi không để cái tên kia có cơ hội nhìn mà thèm khát hơn nữa.
Sớm biết trước điều đó, hoàng thượng cười thật sảng khoái.
Khắc nhi biết mình không hề nghe lầm, hạ gục nó sao. Nắm chặt tay của Yên nhi nó muốn nàng yên tâm và đừng phản ứng quá khích với hoàng thượng.
Hoàng thượng nâng tách trà cười nói.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)