CHƯƠNG 3
Tiếng gà gáy đánh thức mọi người, bên ngoài sân các đồ đệ trong gia trang đang luyện tập. Trong phòng Khắc nhi vẫn còn say giấc vì quá mệt.
Khẽ thở dài An Tinh trang chủ chỉ còn biết lắc đầu, đến nước này rồi chỉ có thể làm như vậy, lời cũng đã hứa.
Lão bà chạy đi để xác minh, lão muốn biết cái tên tiểu tử ấy đang làm gì, đúng thật nó còn ngủ.
Trang chủ An Tinh thở dài, nhìn vào trong ngài thật tâm không muốn Khắc nhi phải đi xa, nếu mẫu thân của nó tỉnh dậy thì ngài biết nói thế nào. Nhưng lời đã nói thì phải giữ lời.
Tại sao mẫu thân vẫn chưa tỉnh, Khắc nhi không thể đi khi mẫu thân còn thế này. Thế nhưng Chu Không lão bà đã đợi từ nảy đến giờ.
Cúi xuống Trang chủ An Tinh lại ôm Khắc nhi vào lòng.
Khắc nhi quẹt ngang nước mắt rồi rời khỏi vòng tay của ngoại tổ. Khắc nhi cần phải mạnh mẽ và kiên cường lên, vì mẫu thân, vì ngoại tổ.
Khắc nhi vẫy tay với ngoại tổ, cửu cửu cùng mọi người rồi nhìn vào trong nơi mẫu thân đang nằm “Khắc nhi sẽ nhanh trở về”.
Không có âm thanh trả lời, vì cả hai người bọn họ đã đi khá xa, nhưng Chu Không lão bà đã nghe được, bất giác môi lại nở nụ cười.
Chỉ có tiếng cười thật to, sau đó Chu Không lão bà quay sang nhìn Khắc nhi thật lâu.
Khắc nhi không mấy quan tâm, tâm tình của nó đã để lại An Bình gia trang nơi mẫu thân nằm mất rồi.
Như sực tỉnh trước lời đó Khắc nhi vội phi ngựa theo.
Khắc nhi càng tức giận hơn, đúng là lão bà không lừa nó nhưng nó có cảm giác đó.
Hai con ngựa một trắng một đen lại tiếp tục phi về phía U Dương cốc. Khắc nhi không hỏi gì cũng không nói gì, trong đầu đứa nhỏ này vẫn chưa có gì gọi là mưu tính, chỉ là những ý nghĩ ngây thơ. Điều nó mong chờ là mẫu thân tỉnh lại, vậy là nó phải mau chóng trở về, nhưng thời gian là bao lâu. Khắc nhi chỉ biết đi theo Chu Không lão bà còn thời gian thì không rõ.
Khắc nhi vội phi ngựa chạy theo, vậy lão bà sẽ đến khi nàomới hết cái để dạy Khắc nhi, tội nghiệp đứa nhỏ phải xa gia đình khi chỉ vừa bước vào cái tuổi 14. Nó cần nhiều kĩ năng hơn trước khi bước ra cuộc sống này.
5 năm sau.
Khắc nhi bây giờ đã cao lớn rất nhiều so với ngày xưa, ở cùng với Chu Không lão bà cũng đã được 5 năm, ở đây ngoài học cách hái thuốc, pha chế thuốc, bắt mạch, vận công, châm cứu ra nó còn được Chu Không lão bà dạy về võ thuật. Khắc nhi không ngờ Chu Không lão bà lại giỏi như vậy, hầu như cái gì cũng biết, không biết đến khi nào nó mới học hết những thứ mà lão bà có thể dạy nó.
Lão bà vẫn đang tịnh tâm.
Ánh mắt của đứa nhỏ này vẫn trong sáng như ngày nào, nó rất có tâm, thiện lương và hiền lành. Nếu ai biết được mẫu thân và phụ thân của nó là ai chắc người khác không dám tin. Một đứa nhỏ có thân thế không hề tầm thương, ấy thế mà có cách sống rất đỗi bình thường. Ở đứa nhỏ này là cả một tiềm năng về võ học và y thuật, xem ra lão bà đã không chọn lầm người.
Chu Không lão bà bật cười to, dù giọng cười ấy có đáng sợ với bất kì ai thì với Khắc nhi đó chỉ là sự cao hứng bất chợt nào đó, nó đã quá quen rồi.
Khựng lại Khắc nhi thôi không bước.
Không trả lời không hỏi lại Khắc nhi tiến thẳng ra cửa động, đã 5 năm rồi nó không có bất kì tin tức nào từ An Bình gia trang, nó biết là do Chu Không lão bà làm điều đó, lão bà đã phi tan tất cả không để đến tay của nó. Lần này lão bà nói như vậy phải chăng sẽ cho nó đi. 5 năm nay dù gì cũng có tình cảm, tuy tính khí lão bà có hơi thất thường một chút nhưng cũng không phải người xấu, người tốt lại càng không. Lão bào chỉ cứu người khi có điều kiện, do đó thù hằng từ đó mà ra. Có đôi lần thắc mắc Khắc nhi chỉ nhận lại được một câu “ở đời không ai cho không ai cái gì”. Có lẽ điều đó chưa hẳn đã sai, những kẻ đến nhờ xin cứu chữa chỉ toàn là những kẻ thích gây chiến, tranh quyền trong giang hồ, lão bà còn nói “đáng đời chúng” thì làm sao mà giúp. Giang hồ hiểm ác và tranh đua đến vậy sao. Đang lơ mơ suy nghĩ Khắc nhi chớp chớp mắt khi nhìn thấy một đoàn người đang đi đến, có khoảng 30 người còn có một cỗ xe sang trọng, bên trong chắc rằng là một người cao quý nào đó, cũng phải có quyền uy khá cao.
Một chú bồ câu tráng đang bay về hướng U Dương cốc, bồ câu đưa thư, đã 5 năm rồi Khắc nhi không nhìn thấy nó, không biết là không có hay vì Chu Không lão bà đã cố tình không để Khắc nhi biết. Không chần chừ Khắc nhi đạp mạnh xuống một tản đá lấy đà rồi bay lên, nhưng không may từ đâu một mũi tên vun vút bay đến. Vội thu hồi quyền của mình Khắc nhi mất thăng bẳng mà rơi một cứu thật đau.
Không nghe âm thanh nào khác chỉ thấy một bàn tay kiều diễm hé ra và nhận lấy.
Khắc nhi nhìn thấy tất cả, tức thật bị tuột bởi bọn người này. Mà hình như trời không phụ lòng người cho lắm, Khắc nhi kiên nhẫn chờ đợi, quả không sai bọn họ cắm trại và dừng chân ngay chân núi, được lắm Khắc nhi này không bỏ qua cơ hội.
Không khí ở dốc núi này không mấy dễ chịu, đúng với cái tên U Dương cốc nó khá âm ưu. Có khoảng 6 lều trại được dựng lên, có 1 trại được đặt ở giữa và được bao bọc xung quanh là 5 trại còn lại, có cả người canh gác. Khắc nhi đoán không lầm thì người này hẳn phải rất quan trọng, những kẻ đứng canh gác cũng không tầm thường, mặt lạnh như tiền. Còn đang suy nghĩ làm sao mà trà trộm vào trong thì một tiếng la thất thanh từ đâu phát ra.
Những kẻ còn lại cũng làm theo, dần dần tất cả lùi hẳn về phía lều trại trung tâm. Bên trong có một tuyệt sắc giai nhân đang chăm chú quan sát những cái bóng bên ngoài lều. Họ đều là cao thủ, là cẩm y vệ đi theo bảo vệ nàng, nàng nghe bảo có rắn xuất hiện, không lo lắng nàng chỉ quan sát. Hoàng huynh của nàng bảo nàng bị bệnh vô cảm, làm sao như thế được khi nàng cũng biết buồn biết vui, chẳng qua nàng không biểu hiện mà thôi.
Người chỉ huy nhăn mặt, đầu thì căng ra vì phải động não, đây không phải rắn thường mà là được huấn luyện.
Không lâu sau một đoàn người khoảng 7 tên xuất hiện, có một tên trong bộ dạng khôi ngô mặc một hắt y phục tiến lên phía trước, những kẻ xung quanh thu rắn vào hầu bao.
Tên đó bật cười to rồi thu quạt trên tay.
Kẻ ngạo mạn ấy có chút do dự, hắn chưa muốn động thủ, từ xưa đến nay triều đình và giang hồ nước sông không phạm nước giếng, luận về võ cũng không thể so sánh. Người trong triều đình giỏi đánh trận, kiên nhẫn và hay nói dai, người trong giang hồ được cái tính khí cũng khá lỗ mạn, chỉ muốn làm cho ra lẽ, hiếu chiến. Hắn ta nghĩ cũng nên dừng lại, dù gì mục đích của hắn đến trung nguyên cũng không phải để gây chiến với triều đình. Chắng qua nghe được tin có quận chúa sẽ đi về hướng Giang Nam nên hắn mới lần theo dấu vết, cũng nghe qua vốn dĩ quận chúa sắc nước hương trời nên nỗi tà tâm.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)