CHƯƠNG 28
Ánh nhìn bi thương Hà Kình lão ông lòng cũng không nở chia cắt, giận và khó xử nên lão mới nặng lời với cháu của mình. Lão biết dù bây giờ có chia cắt bọn chúng thì chắc gì Nghĩa Thanh sẽ chịu lấy một nam tử nào đó, có khi hậu quả càng xấu hơn. Nhưng lão không thể mở miệng nói đồng ý. Nhìn Khắc nhi cùng Yên nhi mặn nồng yêu thương, chăm sóc và bảo vệ nhau lão đã hiểu mình đã chọn đúng. Thế nhưng Nghĩa Thanh là cháu của lão, lão phải làm sao cho phải.
Thở dài lão ông nhìn Khắc nhi.
Cũng hơi ngạc nhiên vì câu hỏi, Khắc nhi mỉm cười.
Lão ông cười gật gù.
Một câu nói khá dài của một người trãi đời chưa nhiều vậy mà nó đã đả thông được tư tưởng của một lão già uy chấn giang hồ. Hà Kình cười mỉa mình, lão chỉ biết nghĩ đến nhà họ Hà sẽ không có người nối dỏi mà không nghĩ đến hạnh phúc của Nghĩa Thanh.
Lão ông không cản, chỉ lặng lẽ nhìn về hai thân ảnh trước mặt mình. Đời người mấy ai tìm được tri kĩ.
Nhẹ nhàng khép cửa Khắc nhi lại lặng lẽ nhìn quận chúa của nó, làm sao để mỗi ngày nó đều được nhìn thấy nàng, làm sao để mỗi ngày khi sáng thức dậy bên cạnh nó là nàng. Và làm sao để từ đây đến cuối con đường nó sẽ là người mang lại hạnh phúc cho nàng. Khi nảy nó đã thấy mắt nàng đỏ và nàng muốn khóc. Nó cảm nhận được tình cảm mà nàng dành cho nó, nó biết nó mới là người hạnh phúc. Nàng là ai kia chứ là Giao Yên quận chúa của Sở quốc, thế mà lại yêu một người bình thường như nó. Mà đó là khi nó là một nam tử, ,vậy nếu nàng biết thật sự về bản thân của nó thì sẽ thế nào, có phải nàng sẽ rời xa nó. Nghĩ tới thì nó lại đau, đó là câu hỏi nó mãi vẫn không tự giải đáp được, trừ nàng. Nhưng bây giờ nó không thể nghĩ nhiều hơn nó chỉ muốn bên cạnh, bảo vệ, chăm sóc và làm nàng vui vẻ thôi. Khẽ khàng nó hôn nhẹ lên trán của quận chúa người mà nó đã trót yêu, mỉm cười nó về lại chỗ của mình, trước khi nhắm mắt bắt đầu một giấc ngủ cũng không quên nhìn nàng lần nữa, “ngủ ngon, Yên nhi”.
Một nụ cười chỉ là cong khóe môi đã hé mở, “huynh cũng vậy, Khắc ca”.
Một tiếng nổ thật to làm kinh động tất cả mọi người, Khắc nhi giật mình ngồi bật dậy, quay sang thì Yên nhi cũng đã tỉnh giấc nàng đang nhìn nó như thắc mắc. Cả hai vội vàng thay y phục rồi chạy ra ngoài xem thử.
Bên ngoài đang diễn ra một trận đánh dữ dội giữa hai bậc tiền bối trong chốn võ lâm, lại có xuất hiện cả quan binh chuyện gì đang xảy ra. Hai người họ không đấu trên võ đài vậy là có xích mích gì đây.
Nhíu mày Khắc nhi nắm tay Yên nhi lại phía của sư phụ mình, Song Lăng cũng đang ở đó, nhìn huynh ấy tiều tụy thấy rõ nhưng cũng không đến nỗi như sư phụ lần trước.
Người được gọi là lão độc không ai khác chính là Cung Khuynh ở núi Xà Cần, một trong những võ lâm chí tôn.
Cả hai đấu với nhau bằng những tuyệt học của mình. Mọi người bên dưới quả được mở rồng tầm mắt.
Những quyền đá bằng chân, những quyền bằng tay dứt khoác lại uy lực, cả hai áp sát vào nhau, trận chiến có vẻ khó mà phân được thắng bại.
Một chưởng được tung ra làm cát gió bay lên và quấn lấy hai người họ, những người bên dưới phải che mắt mới mong có thể nhìn rõ, những ai không đủ lực có thể bị thổi tung vì không chịu được chưởng lực này.
Ở đây Khắc nhi cũng nhanh chóng, nó vội bắn một hạt đầu vào cánh tay của kẻ thừa nước đục thả câu kia, khi biết là ai hắn ta liền tung quyền với Khắc nhi.
Lại là hai thân ảnh giao chiến với nhau, mọi thứ trở nên hỗn loạn và nhòa đi vì bụi do những người đang đánh nhau này tạo nên.
Bọn này đúng là không biết trời cao đất dày, nghĩ bắt người là bắt hay sao. Hơn nữa người bọn chúng bắt lại chính là trưởng môn Song Ưu.
Nghe bọn chúng nói như vậy Khắc nhi cũng có phần bất an nhưng nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giờ thì nó đã hiểu phụ tử của Võ gia đã cấu kết với bọn Liêu quốc.
Nhưng hắn mặc, nở nụ cười hứng thú hắn muốn thử đấu với bọn kia.
Tiểu vương gia Liêu Kiệm là một kẻ cuồng ngông, cậy quyền của phụ thân hắn mà hay làm càn. Nay phụ thân của hắn muốn tìm Hàn Bình pháp để giúp Liêu quốc hắn cũng xin theo, biết đâu hắn làm tốt sẽ gây ấn tượng được với hoàng thượng. Khi đó hắn không sợ mình không có chỗ đứng.
Một tên tiểu tử thân mặc y phục khá chói mắt, Yên nhi đoán hắn phải con nhà vương công quý tộc, chợt nàng nghĩ ra ý định. Thế là luồn lách qua bao nhiêu người nàng tiến về phía của hắn, hắn đang ngạo nghễ khi hạ được vài người trong phái Côn Lôn. Tên này quả không thể xem thường, đáng tiếc ai cũng có điểm yếu. Nàng nhanh chóng điểm nguyệt của hắn, điều này làm hắn không thể trở tay vì hắn không hề đề phòng. Thấy có người chạy đến để giúp hắn nàng liền di chuyển khinh công mà Khắc nhi đã dạy mình luồn thật nhanh và đứng về phía của trưởng môn Song Ưu.
Quá đỗi ngạc nhiên trưởng môn Song Ưu phục tài nhanh nhẹn và phán xét nhanh của quận chúa Giao Yên.
Tất cả binh linh còn sống sót đều lui về, hai cặp đang đấu với nhau cũng dừng lại và lui về phía của mình.
Lòng tham để có được tuyệt học võ thuật của Cung Khuynh đúng là đáng sợ, vì điều đó hắn không ngại cấu kết với bọn xấu.
Cung Khuynh bật cười to, giọng cười thật đáng sợ.
Cả Hà Kình cùng Khắc nhi quay nhìn Yên nhi, cả hai khá ngạc nhiên sau đó thì mỉm cười, họ không ngờ Yên nhi lại nhanh trí như vậy.
Điều này làm Khắc nhi cùng Yên nhi lo lắng, tại sao hắn lại đắc thắng như vậy chẳng lẽ hắn đã biết thân phận thật của Yên nhi. Vốn dĩ hắn chưa thấy được mặt của nàng kia mà. Hay là hắn theo dõi nàng cùng Khắc nhi.
Tất cả mọi người ai nấy đều bất ngờ trước lời quả quyết của một tiểu cô nương thế này. Cô nương ấy lại vừa bắt được tiểu vương gia của Liêu quốc trong khi cuộc chiến hỗn loạn diễn ra.
Cung Kha nghiến răng.
Ai nấy đều bất ngờ khi nghe Cung Kha xưng hô như vậy với Yên nhi.
Yên nhi có chút thất sắc, nàng bị phát hiện sẽ khó cho việc tìm kiếm Hàn Binh pháp nhưng thả tên này ra thì sẽ đẫm máu ở đây. 100 người của Liêu quốc không phải tầm thường, chúng không chỉ được học binh thư võ lực mà còn là thứ bàn môn tả đạo của bọn Thổ Phiên, xuống tay vô cùng tàn nhẫn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)