Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 28

373 0 0 0

CHƯƠNG 28

Ánh nhìn bi thương Hà Kình lão ông lòng cũng không nở chia cắt, giận và khó xử nên lão mới nặng lời với cháu của mình. Lão biết dù bây giờ có chia cắt bọn chúng thì chắc gì Nghĩa Thanh sẽ chịu lấy một nam tử nào đó, có khi hậu quả càng xấu hơn. Nhưng lão không thể mở miệng nói đồng ý. Nhìn Khắc nhi cùng Yên nhi mặn nồng yêu thương, chăm sóc và bảo vệ nhau lão đã hiểu mình đã chọn đúng. Thế nhưng Nghĩa Thanh là cháu của lão, lão phải làm sao cho phải.

  • Họ đẹp đôi thật
  • Sao ngươi ở đây, quận chúa đâu? – không nhìn Khắc nhi, lão ông hỏi
  • Muội ấy ngủ rồi, còn mệt, lão ông định quyết thế nào – chần chừ Khắc nhi hỏi, nó hiểu cảm giác của người đứng bên cạnh

Thở dài lão ông nhìn Khắc nhi.

  • Con thấy ta có độc ác không?

Cũng hơi ngạc nhiên vì câu hỏi, Khắc nhi mỉm cười.

  • Chút chút

Lão ông cười gật gù.

  • Phải, ta phải làm sao đây Khắc nhi, chia cắt chúng ta không nỡ, mà đồng ý thì cũng không thể. Trên đời đâu phải chuyện gì Hà Kình này cũng giải quyết được
  • Lão ông hãy lắng nghe trái tim của mình, người biết không con cũng đã đấu tranh rất nhiều mới dám bên cạnh quận chúa, và con biết nàng ấy cũng vậy. Hai người chúng con luôn biết phía trước không dễ đi nhưng vẫn phải đi. Hồng Hoa nàng ấy chấp nhận con người thật của Nghĩa Thanh là vì nàng ấy yêu Nghĩa Thanh. Người cứ nghĩ đi rồi sẽ có ai yêu Nghĩa Thanh nhiều hơn nàng ấy hay không?

Một câu nói khá dài của một người trãi đời chưa nhiều vậy mà nó đã đả thông được tư tưởng của một lão già uy chấn giang hồ. Hà Kình cười mỉa mình, lão chỉ biết nghĩ đến nhà họ Hà sẽ không có người nối dỏi mà không nghĩ đến hạnh phúc của Nghĩa Thanh.

  • Bây giờ vẫn còn kịp chứ
  • Tất nhiên, thôi con về phòng để quận chúa không thấy con muội ấy lại lo – ôm quyền Khắc nhi cúi chào lão ông

Lão ông không cản, chỉ lặng lẽ nhìn về hai thân ảnh trước mặt mình. Đời người mấy ai tìm được tri kĩ.

Nhẹ nhàng khép cửa Khắc nhi lại lặng lẽ nhìn quận chúa của nó, làm sao để mỗi ngày nó đều được nhìn thấy nàng, làm sao để mỗi ngày khi sáng thức dậy bên cạnh nó là nàng. Và làm sao để từ đây đến cuối con đường nó sẽ là người mang lại hạnh phúc cho nàng. Khi nảy nó đã thấy mắt nàng đỏ và nàng muốn khóc. Nó cảm nhận được tình cảm mà nàng dành cho nó, nó biết nó mới là người hạnh phúc. Nàng là ai kia chứ là Giao Yên quận chúa của Sở quốc, thế mà lại yêu một người bình thường như nó. Mà đó là khi nó là một nam tử, ,vậy nếu nàng biết thật sự về bản thân của nó thì sẽ thế nào, có phải nàng sẽ rời xa nó. Nghĩ tới thì nó lại đau, đó là câu hỏi nó mãi vẫn không tự giải đáp được, trừ nàng. Nhưng bây giờ nó không thể nghĩ nhiều hơn nó chỉ muốn bên cạnh, bảo vệ, chăm sóc và làm nàng vui vẻ thôi. Khẽ khàng nó hôn nhẹ lên trán của quận chúa người mà nó đã trót yêu, mỉm cười nó về lại chỗ của mình, trước khi nhắm mắt bắt đầu một giấc ngủ cũng không quên nhìn nàng lần nữa, “ngủ ngon, Yên nhi”.

Một nụ cười chỉ là cong khóe môi đã hé mở, “huynh cũng vậy, Khắc ca”.

Một tiếng nổ thật to làm kinh động tất cả mọi người, Khắc nhi giật mình ngồi bật dậy, quay sang thì Yên nhi cũng đã tỉnh giấc nàng đang nhìn nó như thắc mắc. Cả hai vội vàng thay y phục rồi chạy ra ngoài xem thử.

Bên ngoài đang diễn ra một trận đánh dữ dội giữa hai bậc tiền bối trong chốn võ lâm, lại có xuất hiện cả quan binh chuyện gì đang xảy ra. Hai người họ không đấu trên võ đài vậy là có xích mích gì đây.

  • Đó là người của Liêu quốc – Yên nhi lên tiếng

Nhíu mày Khắc nhi nắm tay Yên nhi lại phía của sư phụ mình, Song Lăng cũng đang ở đó, nhìn huynh ấy tiều tụy thấy rõ nhưng cũng không đến nỗi như sư phụ lần trước.

  • Lão độc ngươi lại còn cấu kết với bọn Liêu quốc kia, ngươi nên nhớ mình cũng là thần dân của Sở quốc – Hà Kình lão ông vừa tiếp chiêu vừa nghiến răng nói

Người được gọi là lão độc không ai khác chính là Cung Khuynh ở núi Xà Cần, một trong những võ lâm chí tôn.

  • Lão già tự cho là đại hiệp kia ngươi nên nhớ lão độc ta không làm gì mà không có mục đích – lão độc vẫn ra chiêu không nhân nhượng

Cả hai đấu với nhau bằng những tuyệt học của mình. Mọi người bên dưới quả được mở rồng tầm mắt.

  • Hai vị có gì từ từ nói chớ động thủ như vậy – Thất trang chủ thấy tình hình căng thẳng vội lên tiếng can giáng
  • Thất trang chủ ngài cứ an tâm ta chỉ muốn cho lão độc này biết đừng nên làm chuyện đại nghịch như thế
  • Câm miệng đi lão già

Những quyền đá bằng chân, những quyền bằng tay dứt khoác lại uy lực, cả hai áp sát vào nhau, trận chiến có vẻ khó mà phân được thắng bại.

  • Lão độc ngươi nói đi mục đích của ngươi là gì? – cả hai lùi lại lấy chân chống thủ
  • Ngũ Dương chân kinh – lời vừa kết thúc lại là những đoàn tiếp chiêu

Một chưởng được tung ra làm cát gió bay lên và quấn lấy hai người họ, những người bên dưới phải che mắt mới mong có thể nhìn rõ, những ai không đủ lực có thể bị thổi tung vì không chịu được chưởng lực này.

  • Phụ thân con đến đây – Cung Kha lợi dụng thời cơ bay lên phía trên

Ở đây Khắc nhi cũng nhanh chóng, nó vội bắn một hạt đầu vào cánh tay của kẻ thừa nước đục thả câu kia, khi biết là ai hắn ta liền tung quyền với Khắc nhi.

  • Đúng là bỉ ổi
  • Quá khen rồi

Lại là hai thân ảnh giao chiến với nhau, mọi thứ trở nên hỗn loạn và nhòa đi vì bụi do những người đang đánh nhau này tạo nên.

  • Vương gia có lệnh phải bắt cho bằng được trưởng môn Song Ưu của phái Cửu Chân – một tên lính hô hào, lập tức gần cả trăm người lao vào

Bọn này đúng là không biết trời cao đất dày, nghĩ bắt người là bắt hay sao. Hơn nữa người bọn chúng bắt lại chính là trưởng môn Song Ưu.

Nghe bọn chúng nói như vậy Khắc nhi cũng có phần bất an nhưng nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giờ thì nó đã hiểu phụ tử của Võ gia đã cấu kết với bọn Liêu quốc.

  • Tiểu vương gia người đừng ra đó rất nguy hiểm – một tên bậm trợn là người của Thổ Phiên cản ngăn

Nhưng hắn mặc, nở nụ cười hứng thú hắn muốn thử đấu với bọn kia.

  • Ta mà sợ bọn chúng hay sao
  • Tiểu vương gia – người đó không thể ngăn chỉ còn cách chạy theo

Tiểu vương gia Liêu Kiệm là một kẻ cuồng ngông, cậy quyền của phụ thân hắn mà hay làm càn. Nay phụ thân của hắn muốn tìm Hàn Bình pháp để giúp Liêu quốc hắn cũng xin theo, biết đâu hắn làm tốt sẽ gây ấn tượng được với hoàng thượng. Khi đó hắn không sợ mình không có chỗ đứng.

Một tên tiểu tử thân mặc y phục khá chói mắt, Yên nhi đoán hắn phải con nhà vương công quý tộc, chợt nàng nghĩ ra ý định. Thế là luồn lách qua bao nhiêu người nàng tiến về phía của hắn, hắn đang ngạo nghễ khi hạ được vài người trong phái Côn Lôn. Tên này quả không thể xem thường, đáng tiếc ai cũng có điểm yếu. Nàng nhanh chóng điểm nguyệt của hắn, điều này làm hắn không thể trở tay vì hắn không hề đề phòng. Thấy có người chạy đến để giúp hắn nàng liền di chuyển khinh công mà Khắc nhi đã dạy mình luồn thật nhanh và đứng về phía của trưởng môn Song Ưu.

Quá đỗi ngạc nhiên trưởng môn Song Ưu phục tài nhanh nhẹn và phán xét nhanh của quận chúa Giao Yên.

  • Mọi người dừng tay
  • Thả tiểu vương gia ra – một tên hung hăng người của bọn Thổ Phiên lớn tiếng

Tất cả binh linh còn sống sót đều lui về, hai cặp đang đấu với nhau cũng dừng lại và lui về phía của mình.

  • Võ huynh hà cớ chi phải vì danh lợi mà đại nghịch cấu kết với bọn Liêu quốc, bây giờ huynh quay đầu vẫn còn kịp – Từ Chân Nhân khuyên bảo
  • Im đi đạo sĩ, ngươi thì biết gì. Ở đây có ai dám nói là không cần Ngũ Dương chân kinh hay không? Vương gia ngài ấy cần Hàn Binh pháp ta sẽ cùng giúp ngài ấy tìm, ta chỉ cần Ngũ Dương chân kinh mà thôi

Lòng tham để có được tuyệt học võ thuật của Cung Khuynh đúng là đáng sợ, vì điều đó hắn không ngại cấu kết với bọn xấu.

  • Thế huynh nghĩ khi bọn chúng có được Hàn Binh pháp rồi thì sẽ giúp huynh có được Ngũ Dương chân kinh hay sao, Võ huynh chân kinh phải tùy vào người có duyên – Từ Chân Nhân lại lên tiếng

Cung Khuynh bật cười to, giọng cười thật đáng sợ.

  • Khi vương gia san bằng được Sở quốc thì ta sẽ có quyển ấy trong tay, các người cũng sớm nên quy thuận đi
  • Cuồng ngông mà
  • Lão ông chúng ta có tên này rồi – thấy lão ông định tiếp tục động thủ Yên nhi lên tiếng

Cả Hà Kình cùng Khắc nhi quay nhìn Yên nhi, cả hai khá ngạc nhiên sau đó thì mỉm cười, họ không ngờ Yên nhi lại nhanh trí như vậy.

  • Tiểu cô nương tốt nhất nên thả tiểu vương gia ra đi – Cung Kha giọng đầy kiên quyết cùng nụ cười mỉa mai và đắc thắng

Điều này làm Khắc nhi cùng Yên nhi lo lắng, tại sao hắn lại đắc thắng như vậy chẳng lẽ hắn đã biết thân phận thật của Yên nhi. Vốn dĩ hắn chưa thấy được mặt của nàng kia mà. Hay là hắn theo dõi nàng cùng Khắc nhi.

  • Các ngươi mau rút khỏi đây nếu không ta không biết tên tiểu vương gia này sẽ gặp bất trắc gì đâu – Yên nhi quả quyết, là con nhà võ tướng nàng không thể dễ dàng bị khuất phục. Sở gia của nàng để lập quốc phải giao tranh chiến đấu trên sa trường, nàng đang mang dòng máu ấy
  • Giao Yên cô nương nếu cô nương không thả tiểu vương gia thì đừng trách ta – Cung Kha ngạo nghễ, ánh nhìn thật khiến người khác muốn đấm vào mặt của hắn
  • Ta đã nói là không

Tất cả mọi người ai nấy đều bất ngờ trước lời quả quyết của một tiểu cô nương thế này. Cô nương ấy lại vừa bắt được tiểu vương gia của Liêu quốc trong khi cuộc chiến hỗn loạn diễn ra.

Cung Kha nghiến răng.

  • Quận chúa là do nàng trách ta

Ai nấy đều bất ngờ khi nghe Cung Kha xưng hô như vậy với Yên nhi.

Yên nhi có chút thất sắc, nàng bị phát hiện sẽ khó cho việc tìm kiếm Hàn Binh pháp nhưng thả tên này ra thì sẽ đẫm máu ở đây. 100 người của Liêu quốc không phải tầm thường, chúng không chỉ được học binh thư võ lực mà còn là thứ bàn môn tả đạo của bọn Thổ Phiên, xuống tay vô cùng tàn nhẫn.

  • Mọi người xin bình tĩnh đúng Giao Yên cô nương là quận chúa, nàng ấy lưu lạc chốn này cũng vì muốn tìm Hàn Binh pháp giúp nước nhà, tuyệt không có mưu đồ gì khác – Khắc nhi chấp tay thành quyền cúi đầu giải thích, nó không muốn có người nghĩ không tốt về Yên nhi của nó

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: