CHƯƠNG 47
Những ngày trên đường đi cả hai luôn quan tâm và chăm sóc cho nhau thật tốt, những lời yêu thương vẫn luôn dành cho nhau. Có đôi lúc ngồi cạnh nhau mà cả hai không nói gì, chỉ im lặng mà cảm nhận hơi thở và yêu thương từ trái tim đang đập kia. Những cái ôm, nhưng nụ hôn vẫn nồng ấm và mặn nồng như ngày nào. Thế nhưng chia xa vẫn là một sự thật, càng yêu thì cảm giác xa nhau lại càng thêm khó chịu. Có lúc Khắc nhi chỉ biết chết lặng mà đứng một góc nhìn Yên nhi khóc trong nỗi sợ hại, nó không có can đảm đến gần nàng. Vì nó sợ nó sẽ đề nghị nàng đi cùng nó, nó không được ích kỉ như vậy. Bóng lưng cô đơn của Khắc nhi chỉ khiến Yên nhi muốn chạy lại mà sưởi ấm, nàng cũng chẳng có can đảm đó. Nàng sợ rồi mình sẽ hại nó, nếu hoàng huynh biết nó là ai và nàng cùng nó rời đi chắc chắn huynh ấy sẽ không tha cho nó, hơn hết nàng không muốn liên lụy đến nó khi mà nàng còn không rõ chốn cung cấm này sẽ mang lại điều gì cho nàng.
Nhìn cánh cửa thành trước mặt mà cả hai không muốn bước chân vào. Khi vào rồi đồng nghĩa với việc một người ở lại và một người đi.
Khắc nhi im lặng hồi lâu, nơi này liệu có phù hợp với nó.
Nó chỉ đi theo để chắc là nàng an toàn, rồi nó sẽ quay về với đúng nơi của nó. Niềm vui, kỉ niệm, hạnh phúc và rồi giờ lại là chia ly. Quy luật là thế, nó không thể thay đổi được. Chốn này xa hoa đến lạ, nó biết không dành cho nó, nó không thể kéo nàng theo cuộc sống gian truân bên ngoài, nhưng nó yêu nàng. Liệu nó có ích kỉ mà bắt nàng và giữ mãi cho riêng mình hay không.
Những câu chào hỏi mở đầu hay cũng chính là sự kết thúc.
Dương tướng quân sắp xếp mọi thứ để quận chúa chuẩn bị tiến cung gặp hoàng thượng. Hậu cung lại có chiến ngầm, nàng phải giải quyết thay hoàng huynh. Nhưng hình như có điều gì đó lạ ở đây, cả ở Dương tướng quân, ngài ấy đang có chuyện gì rất đau lòng thì phải, thế nhưng nàng vẫn chưa tiện hỏi.
Nhắm chặt mắt, trên người nàng bây giờ là bộ y phục quận chúa, nàng phải quay về vị trí của mình.
Lâu rồi nó không thổi sáo, tiếng sáo hôm nay quả thật rất buồn. Lát nữa thôi nó sẽ giao những gì cần thiết cho Yên nhi. Nó biết nó nên đi được rồi, nàng cũng phải đi. Nếu hoàng thượng biết nàng đã quay về mà vì nó không tiến cung thì nàng sẽ gặp nguy hiểm. Còn chưa tính nhiều đại thần trong triều đang có mưu đồ không chính đáng. Phải chi nó thông minh hơn một chút, phải chi nó có thể bên cạnh nàng để cùng nàng vượt qua mọi chuyện không hề tốt lành kia. Làm người bảo vệ, quan tâm, yêu thương nàng nhưng nó biết nó không thể. Nếu nó càng gần nàng chính là đang tổn thương nàng, đau một lần rồi thôi. Càng gần nhau bao nhiêu thì cả nó và nàng đều sẽ khó dứt ra được.
Hai ánh mắt trao nhau, là yêu thương là sự chân thành. Phải cố để dặn lòng không khóc trước mặt nhau.
Lắng nghe nhịp tim của Khắc nhi, Yên nhi thả lòng mình và nàng biết chỉ khi bên cạnh nó nàng mới thật là chính mình. Không mang bất kì trọng trách nào, cũng không phải đắn đo suy nghĩ.
Đêm đó họ lại ngủ cạnh nhau như khoảng thời gian lưu lạc, giấc ngủ vẫn bình yên. Thế nhưng Khắc nhi vẫn cố là người ngủ sau cùng để nhìn Yên nhi ngon giấc, nó sẽ lại hôn lên vầng tráng thông minh ấy. Yên nhi sẽ là người dậy đầu tiên để nhìn nét mặt bình yên đang ôm chặt lấy mình không hề mưu tính kia. Nàng sẽ hôn lén người ta, và lần này nàng sẽ lại là người ra đi.
Cánh cửa phòng khép lại, một giọt nước mắt nhẹ rơi, khóe môi vẫn còn hơi ấm của nụ hôn khi tối, của nụ hôn mới vừa dứt ra. Nó đã không cho Yên nhi biết rằng nó đã thức, nó muốn nàng yên tâm mà rời đi.
Đã dặn bản thân là đừng khóc, ấy thế mà vẫn không kiềm được lòng.
Sẽ không còn những lúc vui đùa bên cạnh nhau, không còn những cái ôm ấm áp, không còn những nụ hôn trao nhau yêu thương không vương dục vọng. Thế nhưng hơi ấm vẫn luôn theo nhau, và trái tim của mỗi người cũng đã ở cạnh đối phương. Bóng xe ngựa của Yên nhi vừa khuất cũng là lúc Khắc nhi lên con bạch mã đã cùng hai người vượt qua bao nhiêu sóng gió ra khỏi cửa thành
Hoàng thượng mở bữa tiệc thân mật ở Vọng Minh cung, cũng chỉ là bữa cơm tẩy trần cho Yên nhi. Có vẻ ngài rất phấn khởi khi nhìn Yên nhi hoàn thành nhiệm vụ trở về. Có điều Yên nhi đã không còn nét hồn nhiên như ngày nào, mà có gì đó gọi là u uất.
Hai mẫu tử qua quần bên bữa cơm gia đình, nhưng mấy ai hiểu được lòng của Yên nhi vào lúc này, người ở đây mà tâm trí đã ở đâu xa lắm rồi.
Giang Nam đã ở phía trước, nó đã cưỡi ngựa ngày đêm chỉ dừng để ngủ và ăn, thế là cũng về được An Bình gia trang. Nó biết mọi người sẽ rất vui mừng khi thấy nó, thế nhưng nó cũng giống như nàng, người ở đây mà tâm trí đã ở đâu xa lắm rồi.
Biên giới quả thật đã có giao tranh, Yên nhi cùng hoàng thượng ngày đêm nghiên cứu Hàn Binh pháp, và với tài trí của hai người họ thì việc dẹp loạn biên giới không có gì khó. Chuyện hậu cung Yên nhi cũng đã giải quyết xong, hoàng thượng chỉ việc sắp xếp trận mạc. Từ ngày quận chúa trở về cũng đã gần ba tháng nhưng việc thấy nàng cười quả thật còn ít hơn trước rất nhiều, hầu như ngày nào nàng cũng đọc sách, vẽ tranh, khá hơn thì cho cá ăn, hoặc đến thăm mẫu hậu. Hoàng thượng có vẻ đang nghi kị Yên nhi nên không cho nàng tham gia nhiều vào triều chính. Nàng cũng không buồn quan tâm, phòng của nàng lại đầy ắp hình ảnh của nó.
Vẫn làm một thầy thuốc có tâm và được nhiều người yêu mến, Khắc nhi bắt đầu tìm hiểu y thuật nhiều hơn, nó mở lớp dạy chữ cho lũ trẻ con, dạy luôn một lớp chỉ cách sử dụng những loại thuốc có sẳn từ thiên nhiên. Nó khá bận rộn với những kế hoạch của mình, nó không cố để quên nàng. Hằng ngày nó vui với việc nàng theo nó từ giấc ngủ đến bữa ăn, thậm chí là cả những hành động nhỏ nhặt của ai đó giống nàng cũng khiến nó bận tâm. Nó xin mẫu thân dạy vẽ cho mình , bức họa hoàn chỉnh đầu tiên của nó là mẫu thân và nàng. Nó không có khiếu vẽ, không biết vẽ bao nhiêu bức và vứt bao nhiêu giấy mới tạm xem là hoàn chỉnh. Nó dường như không có thời gian để tìm kiếm mối quan hệ nào khác, vì nó hài lòng với cuộc sống này. Thế nhưng thấy nó lâu lâu lại thẩn thờ khi ngồi một mình ai nấy trong gia trang đều lo lắng.
Nó chỉ cười nhẹ rồi không nói gì nữa.
Nó vẫn không nhìn tiểu cô nương, mà bận nhìn vào bức họa có nàng trong đó.
Nó không ngạc nhiên, vẫn bình thản.
Khá ngạc nhiên khi nó hỏi điều đó, tiểu cô nương nhìn bức tranh rồi tấm tắc khen.
Vị tiểu cô nương cúi mặt, nữ nhi nàng biết chỉ là nàng đã phải lòng nó từ lần gặp đầu tiên mất rồi.
Nó cười mỉm rồi giơ bức họa lên.
Nụ cười chợt tắt, An Tinh trưởng môn thở dài.
Dáng của nó cô đơn quá đỗi, rồi lại khuất xa.
Đêm đó cả gia trang lại nghe được tiếng sáo du dương buồn của nó.
Đêm gió động cành lá, lá trơ trọi giữa đêm, đêm nuốt chửng không trung. Đã hơn bốn tháng rồi Yên nhi không được gặp nó bằng xương bằng thịt, vẫn là bức họa mà nàng họa lên cùng nàng vào giấc ngủ. Khi sáng nàng và hoàng thượng lại có một cuộc nội chiến bằng lời nói tưởng chừng bình thường. Nàng biết hoàng huynh của nàng đang để lý trí lấn áp con tim, và huynh ấy cũng đang dần mất phương hướng khi xác định nàng là ai.
Liệu Kiệt đã dẫn quân xâm chiếm phía Bắc của Sở quốc, người cầm quân để ứng chiến cho Sở quốc dựa vào mưu lược mà hoàng thượng đã ban chiếu, trong vòng hai tháng Liêu quốc bị đẩy về nước và phải cử sứ sang để hàn. Tiếp theo là bọn Thổ Phiên man rợ, lần này đích thân quận chúa Giao Yên cầm quân. Hoàng thượng ân chuẩn cũng vì ngài đang có dự tính, một đấng đế vương có nhiều suy nghĩ, không thể nễ tình hoàng thân quất thích. Đây là thử thách cho Yên nhi. Cầm quân đánh trận với nàng chưa có nhiều kinh nghiệm, lúc trước nàng chỉ là hiến kế mà thôi. Bọn Thổ Phiên vốn dĩ tàn bạo, ức hiếp bá tánh vô tội. Nàng dùng rất nhiều cách, nàng ở ngoài chiến trường khá lâu. Việc này làm hoàng thái hậu không hài lòng nhưng là lệnh của vua làm sao có thể cãi. Dương phi đã khuyên ngăn thế mà hoàng thượng vẫn ân chuẩn. Yên nhi cũng muốn đi, nàng không muốn mỗi lần đối diện với hoàng huynh thì cả hai lại có cuộc chiến ngầm với nhau. Nàng cũng không muốn chôn vùi vào nỗi nhớ, ấy thế mà ra tận biên cương nàng vẫn nhớ nó một cách da diết. Biên giới nơi đây khá phức tạp, nàng đành nhờ đến người của phái Tào Cân và họ sẵn sàng giúp sức để cung cấp thông tin cho nàng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)