CHƯƠNG 21
Hà Kình lão ông nhìn ra được Yên nhi rất biết cách điều khiển kiếm pháp của mình, mỗi chiêu thức không hẳn chỉ từ một chỗ nhưng nàng lại phối hợp rất nhịp nhàng, tạo nên uy lực không nhỏ. Mỉm cười hài lòng cuối cùng lão cũng tìm ra người này.
Lão ông tiến về phía quận chúa rồi điểm nguyệt khiến nàng quỳ xuống.
Nhất thời không kịp phản ứng quận chúa quỳ bệt luôn xuống đất.
Yên nhi vẫn không biết gì, nàng đến đây chỉ mới chưa đầy 1 ngày mà đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Yên nhi nhíu mày, sư phụ.
Chu Không lão bà tiến lại giải nguyệt cho Yên nhi.
Quả thật Yên nhi không biết vì sao Hà Kình lão ông lại muốn nhận mình làm đồ đệ, thế nhưng nàng có thể cảm nhận được nỗi u sầu của hai vị lão tiền bối trước mặt.
Thở hắt ra Hà Kình quay sang nhìn quận chúa Giao Yên.
Có chút suy nghĩ nhưng Yên nhi phải trả lời.
Yên nhi cố gắng nhớ, nàng không phải không nhớ những chiêu thức đó mình đã được người khác truyền lại cho. Nhưng ngày hôm đó người ấy cứ như là gió đến rồi nhanh đi, lại còn bịch mặt, người đó chỉ nói hữu duyên ắt tương phùng. Còn nói vì nàng có duyên với người nên người không ngần ngại mà truyền lại.
Không cần phải che dấu lão ông gật đầu.
Đó là nụ cười với nét đẹp hồn nhiền.
Lão ông biết lão bà đang tinh ý nhắc nhở mình.
Gật gù Hà Kình lão ông nhìn vị cô nương trước mặt rồi chợt nhớ Khắc nhi của lão. Hai đứa trẻ này được ban khá nhiều ưu ái thế nhưng chưa hẳn chúng sẽ thật sự sống vui vẻ và hạnh phúc.
Biết không thể giấu những người trãi đời còn nhiều hơn mình đọc sách Yên nhi gật đầu nói thật.
Lại bị nắm trúng tâm lý, Yên nhi khẽ gật đầu.
Hà Kình lão ông dùng tay đập trán mình.
Yên nhi nhìn Hà Kình lão ông bước đi mà lòng thì cảm thấy có lỗi, lại có phần bối rối. Nàng đành có lỗi với ngài ấy.
Buổi sáng hôm sau quận chúa không phải đi quá vội vã, hai người họ đã chuẩn bị cho nàng khá nhiều lương khô đủ ăn trong năm ngày. Trên đường đi phải tùy cơ mà nàng ứng biến. Hai vị ấy còn cho nàng mười viên Sơn Liên đan, do đan dược vẫn đang trong quá trình bào chế nên không có nhiều. Đây cũng là những viên đan dược đầu tiên mà hai người luyện thành và sớm đã nổi tiếng khắp chốn giang hồ. Và những viên Sơn Liên tiếp theo chính là những viên đan dược thứ 2. Yên nhi vô cùng xúc động về thịnh tình mà họ đã dành cho nàng.
Có một việc mà nàng không biết đó là Hà Kình lão ông cũng đang chuẩn bị đến Hằng Nguyệt gia trang. Lão ông không cho lão bà đi vì lo cho lão ấy, cũng như để lão ấy ở lại U Dương cốc mà luyện cho xong Sơn Liên đan, hai người cùng chung một suy nghĩ, “giang hồ ắt sẽ có sóng gió trong thời gian không xa”.
Cứ như thói quen vào mỗi sáng Khắc nhi rất thường luyện công và tập những chiêu thức mà mình đã học được. Nó đã đến đây được 3 ngày rồi, ở đây không khí có vẻ trong lành nhưng vẫn có gì đó âm u. Nó nghĩ âm u là do những người vừa đến hôm qua sắc mặt ai cũng tối sầm lại, rất khó coi. Đêm nào nó cũng cùng đại sư huynh cẩn trọng mà vận công cùng sư phụ. Đại hội võ lâm lần này không thể để kẻ thù biết được rằng sư phụ của nó có vấn đề, bên cạnh sư phụ có Song Lăng cũng làm Khắc nhi yên tâm hơn. Nó đã nghe có người từ phái Tào Cân đến, cũng đã thấy qua Cung Kha. Hắn thì chưa làm gì đụng đến nó, cũng vì đây không phải là nơi giao tranh. Cũng 2 hôm nay nó cứ phải trốn tránh ánh nhìn của những đồ đệ của Mệnh Đài sư thái ở phái Hằng Ni. Nó không thích những tiểu cô nương ấy nhìn mình, dù là biết đó là ánh nhìn thẹn thùng và ngưỡng mộ, nó chỉ thích được tiểu quận chúa nhìn mà thôi. Vu vơ suy nghĩ nó lại thấy người lạ, những người này ăn mặc giống như Cung Kha và những người đi theo hắn. Bay lên một thân cây để quan sát nó có thể nghe được những người này nói gì, nhưng nó biết tốt nhất mình nên rời khỏi đây nếu không muốn bị rắn cắn chết.
Khắc nhi không hỏi thêm chỉ ngồi xuống rồi trầm ngâm suy nghĩ, những người khi nảy chẳng có ý tốt chút nào.
Nghe Song Lăng hỏi Khắc nhi nhíu mày, đúng là nó có nghe qua.
Song Lăng không hề giấu diếm mà kể lại tất cả những gì mà huynh ấy biết với Khắc nhi. Khắc nhi chỉ việc chăm chú lắng nghe.
Ánh tà dương kéo theo những tia nắng yếu ớt cuối cùng khuất sau chân núi. Yên nhi đã đi được suốt bảy ngày đường nàng chỉ vừa mới đến Giang Nam mà thôi. Đi ngang qua An Bình gia trang nàng cũng muốn vào trong thỉnh an mọi người nhưng lại sợ kinh động, rồi sẽ có nhiều người biết đến thân phận của mình. Trên đường đi nàng nghe không ít về đại hội võ lâm cùng cái gì đó gọi là Ngũ Dương chân kinh, tuyệt nhiên không nghe gì thêm về Hàn Binh pháp. Có lẽ Hàn Binh pháp vẫn còn ít người để ý đến. Đó cũng như là cơ hội, dừng chân tại một quán mì nàng ăn một bát để lót dạ.
Nhíu mày Yên nhi dừng đũa, giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà lại dám trêu ghẹo nhi nữ nhà lành. Tên này đang khoát trên người y phục của một đạo sĩ đấy, đúng là che mắt thiên hạ.
Tiểu đạo sĩ ấy ngông cuồng.
Vị tiểu cô nương ấy không quá cao cũng không quá thấp, ước chừng chắc là thấp hơn Yên nhi, tỷ võ chiêu thân, vậy ai thắng sẽ được cô ấy hay sao. Sao mà lại còn có nhiều người khổ như vậy, phải dùng cách này để nương tựa cả đời. Khắc nhi cũng có tấm lòng lương thiện không biết huynh ấy có động lòng mà giúp đỡ những tiểu cô nương thế này hay không, làm sao đây cứ gặp một việc gì đó thì lòng nàng lại nghĩ đến Khắc nhi.
Tên tiểu đạo sĩ ấy cười ngông rồi bay lên võ đài.
Từ phía dưới một nam tử khác cũng bay lên.
Chén mì trong bát của Yên nhi cũng đã cạn, nàng uống ít nước rồi chăm chú quan sát, ở đây không ít hiệp sĩ giang hồ, cũng có cả nữ cải nam trang. Tin chắc rằng không ai thích tên tiểu đạo sĩ ngông cuồng ấy.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)