Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 21

569 0 1 0

CHƯƠNG 21

Hà Kình lão ông nhìn ra được Yên nhi rất biết cách điều khiển kiếm pháp của mình, mỗi chiêu thức không hẳn chỉ từ một chỗ nhưng nàng lại phối hợp rất nhịp nhàng, tạo nên uy lực không nhỏ. Mỉm cười hài lòng cuối cùng lão cũng tìm ra người này.

  • Lão ông đã nhường tiểu nữ
  • Quận chúa đừng tâng bốc lão già ấy – Chu Không lão bà đưa khăn cho cả hai người lau mồ hôi

Lão ông tiến về phía quận chúa rồi điểm nguyệt khiến nàng quỳ xuống.

Nhất thời không kịp phản ứng quận chúa quỳ bệt luôn xuống đất.

  • Lão già ngươi lại muốn độc chiếm
  • Thì sao, có điều ta không biết quận chúa có giống tiểu tử kia không?

Yên nhi vẫn không biết gì, nàng đến đây chỉ mới chưa đầy 1 ngày mà đã xảy ra quá nhiều chuyện.

  • Thứ lỗi cho lão già này mạo phép, Giao Yên ngươi có đồng ý bái ta làm sư phụ hay không? – chấp hai tay phía sau Hà Kình lão ông đắc chí

Yên nhi nhíu mày, sư phụ.

  • Yên nhi đắc tội, Yên nhi không thể
  • Lại là vì ngươi đã gọi người khác là sư phụ rồi phải không, hai cái đứa này sao mà phiền như vậy, chỉ gọi là sư phụ mà cũng nghĩ đến lời hứa gì đó – buồn phiền Hà Kình lão ông gác một chân lên tảng đá gần đó bất mãn

Chu Không lão bà tiến lại giải nguyệt cho Yên nhi.

  • Ta đã nói là số của ngươi và ta chỉ có thể là vậy

Quả thật Yên nhi không biết vì sao Hà Kình lão ông lại muốn nhận mình làm đồ đệ, thế nhưng nàng có thể cảm nhận được nỗi u sầu của hai vị lão tiền bối trước mặt.

Thở hắt ra Hà Kình quay sang nhìn quận chúa Giao Yên.

  • Quận chúa thật là không nhận ra ta

Có chút suy nghĩ nhưng Yên nhi phải trả lời.

  • Dạ không
  • Thế 5 chiêu thức khi nảy quận chúa đấu với ta là từ đâu ra – lấy vò rượu rồi ực lão ông nheo mắt hỏi, lão thừa biết câu trả lời

Yên nhi cố gắng nhớ, nàng không phải không nhớ những chiêu thức đó mình đã được người khác truyền lại cho. Nhưng ngày hôm đó người ấy cứ như là gió đến rồi nhanh đi, lại còn bịch mặt, người đó chỉ nói hữu duyên ắt tương phùng. Còn nói vì nàng có duyên với người nên người không ngần ngại mà truyền lại.

  • Hà Kình kiếm pháp
  • Tiểu nữ tốt lắm, còn nhớ, còn nhớ - cười thoải mái lão ông vắt bình rượu lại vào thắt lưng
  • Vậy người là người bịch mặt hôm đó – Yên nhi ngờ ngợ hỏi

Không cần phải che dấu lão ông gật đầu.

  • Ta cảm phục tài của quận chúa, chỉ mới 14 tuổi có thể dẹp được loạn lạc, ta biết người năm ấy muốn nổi dậy là cửu cửu của quận chúa. Cũng vì ngài ấy bị dụ dỗ, ta khi ấy đang ở chốn Khiết Giang còn đang định cho kẻ phản quốc ấy một kiếm thì quận chúa lại xuất hiện. Quận chúa ta quả thật rất nễ phục – ôm tay thành quyền Hà Kình lão ông cung kính
  • Lão ông chuyện cũng đã qua rồi, lão ông đừng như vậy, tiểu nữ không dám nhận – đỡ tay của lão ông quận chúa cười xinh đẹp

Đó là nụ cười với nét đẹp hồn nhiền.

  • Quận chúa quá khiêm tốn rồi, năm ngoái cũng là quận chúa tương kế để dẹp yên Thổ Phiên ở biên giới phía bắc, ta quả thật rất phục người
  • Sao lão ông lại biết – ngượng ngùng trước những lời khen dành cho mình, Yên nhi rụt rè hỏi
  • Lão ấy là người của phái Tào Cân, mà cái phái ấy thì cứ có khắp nơi trên Sở quốc làm sao không biết được – Chu Không lão bà lên tiếng giải thích, trời cũng đã xế chiều lão cũng muốn nhanh kết thúc một ngày

Lão ông biết lão bà đang tinh ý nhắc nhở mình.

  • Sư phụ của quận chúa là Mệnh Đài sư thái của phái Hằng Ni đúng không?
  • Đúng vậy, ngoài ra còn có tướng quân Dương Thụ

Gật gù Hà Kình lão ông nhìn vị cô nương trước mặt rồi chợt nhớ Khắc nhi của lão. Hai đứa trẻ này được ban khá nhiều ưu ái thế nhưng chưa hẳn chúng sẽ thật sự sống vui vẻ và hạnh phúc.

  • Ta có thể biết vì sao quận chúa lại lưu lạc chốn dân gian này, không hẳn chỉ là tìm Khắc nhi

Biết không thể giấu những người trãi đời còn nhiều hơn mình đọc sách Yên nhi gật đầu nói thật.

  • Đồ nhi còn muốn tìm Hàn Binh pháp
  • Hàn Binh pháp, mà quận chúa vừa xưng là gì? – nhíu mày vì nghe đến Hàn Binh pháp thì ít mà hứng thú về hai từ đồ nhi thì nhiều, Hà Kình lão ông hớn hở
  • Đồ nhi – cúi mặt quận chúa có phần ngượng giọng
  • Lão bà nàng thấy chưa ta có đồ đệ rồi, mà quận chúa đừng nói cũng giống tiểu tử đó chỉ xưng là đồ nhi mà không gọi ta là sư phụ đi

Lại bị nắm trúng tâm lý, Yên nhi khẽ gật đầu.

Hà Kình lão ông dùng tay đập trán mình.

  • Được rồi được rồi, thật là tức chết mà, quận chúa nghĩ ngơi đi mai còn phải lên đường. Tìm tiểu tử Khắc nhi, nó sẽ giúp quận chúa

Yên nhi nhìn Hà Kình lão ông bước đi mà lòng thì cảm thấy có lỗi, lại có phần bối rối. Nàng đành có lỗi với ngài ấy.

  • Mặc kệ lão ấy, quận chúa mau nghĩ ngơi đi – Chu Không lão bà nhắc nhở
  • Dạ - Yên nhi lầm lũi vào trong hang, vào nơi mà Chu Không lão bà đã sắp xếp cho mình. Hình như nơi này là nơi mà Khắc nhi từng ngủ, nàng cảm thấy vui trong lòng. Nhắm mắt nàng lắng nghe tim mình đang thổn thức, cứ như hơi ấm ấy vẫn đang còn đây

Buổi sáng hôm sau quận chúa không phải đi quá vội vã, hai người họ đã chuẩn bị cho nàng khá nhiều lương khô đủ ăn trong năm ngày. Trên đường đi phải tùy cơ mà nàng ứng biến. Hai vị ấy còn cho nàng mười viên Sơn Liên đan, do đan dược vẫn đang trong quá trình bào chế nên không có nhiều. Đây cũng là những viên đan dược đầu tiên mà hai người luyện thành và sớm đã nổi tiếng khắp chốn giang hồ. Và những viên Sơn Liên tiếp theo chính là những viên đan dược thứ 2. Yên nhi vô cùng xúc động về thịnh tình mà họ đã dành cho nàng.

Có một việc mà nàng không biết đó là Hà Kình lão ông cũng đang chuẩn bị đến Hằng Nguyệt gia trang. Lão ông không cho lão bà đi vì lo cho lão ấy, cũng như để lão ấy ở lại U Dương cốc mà luyện cho xong Sơn Liên đan, hai người cùng chung một suy nghĩ, “giang hồ ắt sẽ có sóng gió trong thời gian không xa”.

Cứ như thói quen vào mỗi sáng Khắc nhi rất thường luyện công và tập những chiêu thức mà mình đã học được. Nó đã đến đây được 3 ngày rồi, ở đây không khí có vẻ trong lành nhưng vẫn có gì đó âm u. Nó nghĩ âm u là do những người vừa đến hôm qua sắc mặt ai cũng tối sầm lại, rất khó coi. Đêm nào nó cũng cùng đại sư huynh cẩn trọng mà vận công cùng sư phụ. Đại hội võ lâm lần này không thể để kẻ thù biết được rằng sư phụ của nó có vấn đề, bên cạnh sư phụ có Song Lăng cũng làm Khắc nhi yên tâm hơn. Nó đã nghe có người từ phái Tào Cân đến, cũng đã thấy qua Cung Kha. Hắn thì chưa làm gì đụng đến nó, cũng vì đây không phải là nơi giao tranh. Cũng 2 hôm nay nó cứ phải trốn tránh ánh nhìn của những đồ đệ của Mệnh Đài sư thái ở phái Hằng Ni. Nó không thích những tiểu cô nương ấy nhìn mình, dù là biết đó là ánh nhìn thẹn thùng và ngưỡng mộ, nó chỉ thích được tiểu quận chúa nhìn mà thôi. Vu vơ suy nghĩ nó lại thấy người lạ, những người này ăn mặc giống như Cung Kha và những người đi theo hắn. Bay lên một thân cây để quan sát nó có thể nghe được những người này nói gì, nhưng nó biết tốt nhất mình nên rời khỏi đây nếu không muốn bị rắn cắn chết.

  • Sư phụ đồ nhi về rồi
  • Đệ đi đâu sáng giờ vậy, sư phụ đi đàm đạo với các tiền bối rồi – là Song Lăng chứ không phải sư phụ

Khắc nhi không hỏi thêm chỉ ngồi xuống rồi trầm ngâm suy nghĩ, những người khi nảy chẳng có ý tốt chút nào.

  • Đệ làm sao vậy, mà Y Khắc này đệ ở cùng với Chu Không lão bà cùng Hà Kình lão ông lâu như vậy đệ có nghe đến Ngũ Dương chân kinh không?

Nghe Song Lăng hỏi Khắc nhi nhíu mày, đúng là nó có nghe qua.

  • Có, mà sao vậy đại sư huynh?

Song Lăng không hề giấu diếm mà kể lại tất cả những gì mà huynh ấy biết với Khắc nhi. Khắc nhi chỉ việc chăm chú lắng nghe.

Ánh tà dương kéo theo những tia nắng yếu ớt cuối cùng khuất sau chân núi. Yên nhi đã đi được suốt bảy ngày đường nàng chỉ vừa mới đến Giang Nam mà thôi. Đi ngang qua An Bình gia trang nàng cũng muốn vào trong thỉnh an mọi người nhưng lại sợ kinh động, rồi sẽ có nhiều người biết đến thân phận của mình. Trên đường đi nàng nghe không ít về đại hội võ lâm cùng cái gì đó gọi là Ngũ Dương chân kinh, tuyệt nhiên không nghe gì thêm về Hàn Binh pháp. Có lẽ Hàn Binh pháp vẫn còn ít người để ý đến. Đó cũng như là cơ hội, dừng chân tại một quán mì nàng ăn một bát để lót dạ.

  • Tiểu cô nương thật xinh đẹp, để ta vui đùa cùng nàng – một tên nam tử cười cợt trêu ghẹo một tiểu cô nương cũng trông thật khả ái

Nhíu mày Yên nhi dừng đũa, giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà lại dám trêu ghẹo nhi nữ nhà lành. Tên này đang khoát trên người y phục của một đạo sĩ đấy, đúng là che mắt thiên hạ.

  • Tiểu đạo sĩ ngươi thân là đạo sĩ mà có thể dùng những lời lẽ như thế hay sao – vị huynh đài bán mì cho Yên nhi khi nảy lên tiếng

Tiểu đạo sĩ ấy ngông cuồng.

  • Chẳng phải tỷ võ chiêu thân hay sao, ta biết ta cũng là người thắng rồi nên trêu ghẹo nương tử tương lai chút thôi
  • Ngươi – vị huynh đài tức giận sôi cả mắt
  • Xin các vị dừng tay, phụ tử tôi từ xa đến đây chỉ muốn có nơi gởi gắm, tôi cũng đã già nên chỉ mong có người đối xử tốt với tiểu nữ của mình – một người cũng hơi đứng tuổi ôm quyền cung kính nói với mọi người

Vị tiểu cô nương ấy không quá cao cũng không quá thấp, ước chừng chắc là thấp hơn Yên nhi, tỷ võ chiêu thân, vậy ai thắng sẽ được cô ấy hay sao. Sao mà lại còn có nhiều người khổ như vậy, phải dùng cách này để nương tựa cả đời. Khắc nhi cũng có tấm lòng lương thiện không biết huynh ấy có động lòng mà giúp đỡ những tiểu cô nương thế này hay không, làm sao đây cứ gặp một việc gì đó thì lòng nàng lại nghĩ đến Khắc nhi.

  • Tiểu tử có giỏi thì đấu với bọn ta
  • Đừng có mà làm phách
  • Trêu ghẹo nữ nhi nhà lành

Tên tiểu đạo sĩ ấy cười ngông rồi bay lên võ đài.

  • Nào ai dám thách đấu với ta

Từ phía dưới một nam tử khác cũng bay lên.

  • Ta xin tiếp chiêu

Chén mì trong bát của Yên nhi cũng đã cạn, nàng uống ít nước rồi chăm chú quan sát, ở đây không ít hiệp sĩ giang hồ, cũng có cả nữ cải nam trang. Tin chắc rằng không ai thích tên tiểu đạo sĩ ngông cuồng ấy.

  • Còn ai nữa – hắn một chân đặt lên thành đài một chân ngọ nguậy trong mà phát ghét, đúng là coi trời bằng vung

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: