Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 58

478 0 1 0

CHƯƠNG 58

Cánh cửa đóng lại Khắc nhi mới buông sổ sách, đã về đây được hơn 4 tháng rồi vậy mà Yên nhi vẫn chưa tỉnh lại.

  • Thiếu chủ, tiểu nữ có việc muốn nói
  • Mời Thục Yên lão sư – bối rối khi có nhi nữ vào thư phòng của mình nó vội vàng đứng lên

Vị tiểu cô nương ấy đã gặp nó không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn còn bẻn lẽn.

  • Thiếu chủ đừng gọi ta là lão sư có được không, ta cũng có tên mà
  • À, quen miệng thôi, thứ lỗi cho ta, mà lão, à không, mà Thục Yên cô nương đến tìm ta có việc gì không?

Ngẩng mặt nhìn Khắc nhi, cô nương ấy thoáng đỏ mặt. Nó ngày càng tuấn tú, lại vương nét phong trần cùng khí khái hơn người làm biết bao người phải lòng.

  • Hết tháng này tiểu nữ sẽ về lại Tào Châu
  • Vậy sao? – cũng có chút bất ngờ nhưng Khắc nhi không tỏ vẻ gì

Điều này làm vị tiểu cô nương ấy buồn lòng hơn.

  • Thiếu chủ không muốn nói gì với tiểu nữ sao
  • Cô nương lên đường bình an
  • Thiếu chủ, người

Nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp kia, Khắc nhi chờ đợi.

Nhưng Thục Yên đã rụt về.

  • Người bảo trọng
  • Ta sẽ tiển cô nương, A Phúc sẽ đưa tiền lộ phí, đa tạ đã ở đây
  • Tiểu nữ xin cáo lui

Gật đầu ưng thuận nó đã xoay lưng về phía Thục Yên, nó không muốn đôi mắt đẫm lệ đó phải rơi thêm nhiều nước mắt hơn nữa. Biết sao hơn, đó là cách tốt nhất.

Nhìn Thục Yên cô nương ướt đẫm mi mắt An Y phu nhân khẽ thở dài, tình cảm không miễn cưỡng được, nhìn vào trong Khắc nhi vẫn đang làm việc. Không vào thư phòng của nó mà nàng đến phòng Yên nhi đang nằm.

  • Phu nhân
  • Yên nhi thế nào rồi
  • Dạ thiếu phu nhân vẫn vậy, nhưng sắc mặt đã hồng hào hơn nhiều

Cho người hầu lui, nàng vào trong để thăm Yên nhi. Yên nhi vẫn xinh đẹp như ngày nào vậy.

  • Con mau tỉnh lại đi

Trong phòng Khắc nhi bù đầu với những con số, cảm thấy khó chịu nó ra ngoài. Mọi người vẫn đang chăm chỉ tập luyện, đằng kia tụi nhỏ đang học chữ. Có vài người đang học y thuật, nó hài lòng với những gì mình đã cất công gầy dựng.

  • Thiếu chủ mời
  • Chúng ta thử nào – dùng một thanh gỗ Khắc nhi một lúc sẽ đấu với 10 người, đây là trận pháp mà nó tự lập ra theo gợi ý của Yên nhi từ khi ở biên cương về. Trận này không cần uy lực chỉ cần sự dẻo dai, nhanh nhẹn và kiên trì. Thế nhưng vẫn chưa hoàn hảo cho lắm, hôm nay như vẫn cũng tiến bộ hơn
  • Thiếu chủ quả thật là cao thủ
  • Quá khen rồi, mọi người chăm chỉ - nói rồi nó vứt thanh gỗ cho A Phúc, đi sang nơi bọn trẻ đang học chữ. Nó cũng ao ước mình cùng Yên nhi có những hài tử đáng yêu thế này, nhưng đáng tiếc điều đó mãi không xảy ra. Nó càng cảm thấy vừa có lỗi mà lại vừa yêu Yên nhi nhiều hơn
  • Thiếu chủ, thiếu phu nhân tỉnh rồi

Nó có nghe lầm hay không, trời đất như ngừng quay, vui mừng nó vụt chạy thật nhanh trước con mắt ngỡ ngàng của A Phúc. Ngày nó chờ đợi đã đến, cuối cùng thì Yên nhi đã tỉnh, cuối cùng thì nó đã có thể được nàng nhìn thấy.

Trong phòng An Y phu nhân vừa đỡ Yên nhi ngồi dậy, nàng vui đến rơi cả nước mắt.

Vẫn còn yếu Yên nhi chỉ có thể mỉm cười nhìn những người đã mong mỏi chờ đợi mình. Nhìn thấy An Y phu nhân nàng hiểu mình đang ở đâu.

  • Nương tử

Giọng nói ấy ấm áp quá, mỗi ngày nàng đều được nghe, nàng chưa từng có cảm giác lạnh lẽo vì mỗi đêm đều có Khắc nhi bên cạnh, ôm nàng và vỗ về.

  • Tướng … công
  • Yên nhi, nương tử của huynh, muội tỉnh rồi, muội tỉnh rồi – cứ thế nó lao đến vào ôm lấy nàng thật chặt, nàng gầy đi nhiều đến nỗi nằm gọn trong vòng tay của nó, nó cứ thế mà áp mặt lên vai của nàng, cứ thế mà ôm lấy nàng trong niềm hạnh phúc khó diễn tả được

Mọi người ra ngoài để lại không gian cho hai người họ, ai nấy cũng đều cảm động. Cuối cùng thiên gia gia cũng đã động tâm.

Có gì đó ẩm ướt sau lưng áo, nàng biết là nước mắt của nó.

Đêm đó An Bình gia trang nhộn nhịp hẳn lên, mọi người ai nấy đều vui mừng, từ nay gia trang thật sự đã có thiếu phu nhân, và thiếu chủ sẽ không phải ưu phiền nữa.

  • Muội đã hôn mê bao lâu rồi – nằm trong lòng của Khắc nhi, Yên nhi hỏi

Nó hôn lên khắp gương mặt của nàng và càng ôm siết chặt hơn.

  • Nửa năm rồi
  • Huynh đã không từ bỏ muội
  • Làm sao có thể, muội là thê tử của ta kia mà, muội có biết ta sợ lắm không, ngốc à đừng có như thế nữa
  • Vậy thì từ này huynh phải trân trọng mạng sống của mình hơn, huynh nên nhớ huynh còn muội, còn phụ mẫu, ngoại tổ, cửu cửu và cả An Bình gia trang này
  • Mạng của Y Khắc ta là do muội mang về, muội nói ta đều nghe, chỉ xin muội đừng rời xa ta

Những lời ngọt ngào như thế là của cặp phu thê trẻ này, hứa hẹn tương lai tươi sáng lạn phía trước.

Sau khi Yên nhi khỏe hơn An Tinh trưởng môn đã ra mắt cháu dâu của mình cho toàn thể mọi người biết, ngài rất tự hào khi có Yên nhi là người của An Bình gia trang. Cũng từ lúc hồi phục Yên nhi bắt tay vào giúp Khắc nhi xây dựng An Bình gia trang. Nàng vốn giỏi chữ, lại thông binh pháp và võ học nên các lớp học được nàng dạy rất giỏi, nàng truyền thụ những gì mình biết lại cho những lão sư. Nàng đã để ý thấy một lão sư vẫn còn rất trẻ là Thục Yên, nhưng nàng ấy cũng đã rời khỏi. Nàng có nghe mọi người bàn tán Thục Yên vốn rất thích Khắc ca của nàng, trong thời gian nàng hôn mê nàng ấy luôn chăm sóc cho nó. Có chút ghen tuông nhưng nàng lại cảm thấy trách bản thân mình hơn, phận thê tử lại không làm tròn.

  • Khắc nhi con phải đến đó ngay sao
  • Dạ ngoại tổ
  • Yên nhi sẽ không để con đi một mình đâu – An Y phu nhân đưa túi hành lý cho Khắc nhi lo lắng

Nó biết điều này nhưng nếu để Yên nhi theo cùng thì rất nguy hiểm.

  • Muội sẽ đi với huynh
  • Không được, nơi đó rất nguy hiểm

Giật lấy túi hành lý từ tay Khắc nhi, Yên nhi tức giận.

  • Huynh giấu muội, hoặc là để muội đi cùng hoặc muội sẽ tự đi

Khắc nhi ngạc nhiên trước hành động quá khích của nương tử.

  • Cửu Chân bang đang có nội chiến, ta chỉ lo an toàn cho muội
  • Vậy thì muội càng phải đi, huynh phải nhớ huynh còn trọng trách ở đây
  • Đến đó rồi muội lại gặp nguy hiểm nữa hay sao, ta không cho phép

Càng lúc càng căng thẳng hơn, mọi người liền nháy mắt với nhau.

  • Khắc nhi con nên để Yên nhi theo cùng, hành lý mẫu thân có bỏ sẳn trong đó rồi
  • Mẫu thân nói sao
  • Dạ chúng con xin phép – nói nhanh Yên nhi kéo Khắc nhi ra ngoài

Nó vội chào hỏi rồi chạy theo.

  • Muội thật bướng bỉnh
  • Tướng công, thiếp đi trước đây – lè lưỡi Yên nhi kéo dài từng chữ

Nó vội vàng chạy theo.

  • Không được, muội phải đi với ta, ra ngoài đó biết bao nhiêu người nhìn, không cho – nói rồi nó để lại con hắt mã, nhảy lên con bạch mã ôm nàng cứng ngắt

Yên nhi phì cười.

  • Tướng công ghen sao
  • Ghen chứ, thê tử của Y Khắc này chỉ là của Y Khắc thôi
  • Chiếm hữu

Nó hất mặt rồi cho ngựa chạy đi, nói không muốn nàng theo chứ thật tâm lòng nó muốn lắm. Có nàng bên cạnh nó mới thật sự cảm thấy an tâm.

Cho dù nó có đi đâu thì nàng cũng quyết chí theo cùng.

Suốt chặng đường cả hai cứ đùa giỡn, nghịch ngợm, nhưng cả hai không dám xao lãng việc. Vui đùa thì vui đùa nhưng vẫn nhanh chóng phi ngựa để đến Cửu Chân bang. Phía dưới chân núi đã thấy có rất nhiều người lạ mặt, Khắc nhi không thể đường hoàng đi vào đành cùng Yên nhi lén lút trà trộm. Sư phụ của nó đã mất, nó chỉ thắp được cho ngài nén nhang thì đã ra biên cương và không trở lại cho đến bây giờ. Chức vị trưởng môn Song Lăng đang nắm giữ. Huynh ấy và Song Ái cũng đã thành thân, có nội chiến huynh ấy cầu cứu nó, nó phải ra mặt để giúp thôi. Vào một căn phòng gần phòng đại sảnh nó và Yên nhi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của những người lạ. Nó nhận ra một người đó là Song Côn, giờ nó đã biết Song Lăng cùng Song Ái đang gặp nguy hiểm. Đoán được Song Lăng sẽ bị giam ở đâu nó liền cùng Yên nhi đến đó. Còn Song Ái có lẽ khó mà có cơ hội để tìm ra. Vì Song Lăng đã liều mạng để cứu hai mẫu tử họ, tại sao lại có cảnh thê lương này kia chứ.

  • Sư huynh
  • Khắc nhi – Song Lăng thở dốc và không giấu được vẻ vui mừng

Nó chặt đứt song sắt rồi đỡ Song Lăng ra ngoài, Yên nhi đang canh giữ bên ngoài.

  • Sư huynh, nói cho đệ biết có chuyện gì
  • Song Côn, là hắn, hắn
  • Sư huynh – đỡ Song Lăng lên lưng Khắc nhi cõng huynh ấy chạy nhanh ra ngoài
  • Có người đến – Yên nhi chạy vào thông báo

Nó quan sát xung quanh rồi chạy theo một con đường nhỏ nằm cạnh vách núi.

  • Khắc ca chúng ta đi đâu vậy?
  • Đến sau núi

Cả hai cùng chạy thật nhanh để trốn sự truy đuổi của bọn chúng khi biết Song Lăng trốn thoát. Khắc nhi không ngờ Song Côn lại tàn nhẫn với đại sư huynh như thế, nó chỉ cầu mong Song Ái không sao.

  • Song Ái, Song Nhi – trong lúc hôn mê Song Lăng vẫn gọi tên hai người họ

Nó biết đại sư huynh đã yêu thầm Song Ái từ rất lâu, nay đã thành phu thê thì nhất định huynh ấy càng trân trọng nàng ấy hơn.

  • Khoan đã Khắc ca, huynh có nghe tiếng gì không?

Dừng lại để Song Lăng tựa vào thân cây Khắc nhi cũng cố gắng lắng nghe, nhưng nó chẳng nghe được gì.

  • Yên nhi cẩn thận
  • Muội sẽ quay lại ngay – nói rồi Yên nhi phóng thật nhanh lại đó, nàng đã nhìn thấy một con hổ rất to đang nhìn vật thể gì đó, nàng nghe có tiếng trẻ con khóc

Khắc nhi đứng phía trên lo lắng, nhưng nó không thể bỏ mặc Song Lăng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: