CHƯƠNG 58
Cánh cửa đóng lại Khắc nhi mới buông sổ sách, đã về đây được hơn 4 tháng rồi vậy mà Yên nhi vẫn chưa tỉnh lại.
Vị tiểu cô nương ấy đã gặp nó không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn còn bẻn lẽn.
Ngẩng mặt nhìn Khắc nhi, cô nương ấy thoáng đỏ mặt. Nó ngày càng tuấn tú, lại vương nét phong trần cùng khí khái hơn người làm biết bao người phải lòng.
Điều này làm vị tiểu cô nương ấy buồn lòng hơn.
Nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp kia, Khắc nhi chờ đợi.
Nhưng Thục Yên đã rụt về.
Gật đầu ưng thuận nó đã xoay lưng về phía Thục Yên, nó không muốn đôi mắt đẫm lệ đó phải rơi thêm nhiều nước mắt hơn nữa. Biết sao hơn, đó là cách tốt nhất.
Nhìn Thục Yên cô nương ướt đẫm mi mắt An Y phu nhân khẽ thở dài, tình cảm không miễn cưỡng được, nhìn vào trong Khắc nhi vẫn đang làm việc. Không vào thư phòng của nó mà nàng đến phòng Yên nhi đang nằm.
Cho người hầu lui, nàng vào trong để thăm Yên nhi. Yên nhi vẫn xinh đẹp như ngày nào vậy.
Trong phòng Khắc nhi bù đầu với những con số, cảm thấy khó chịu nó ra ngoài. Mọi người vẫn đang chăm chỉ tập luyện, đằng kia tụi nhỏ đang học chữ. Có vài người đang học y thuật, nó hài lòng với những gì mình đã cất công gầy dựng.
Nó có nghe lầm hay không, trời đất như ngừng quay, vui mừng nó vụt chạy thật nhanh trước con mắt ngỡ ngàng của A Phúc. Ngày nó chờ đợi đã đến, cuối cùng thì Yên nhi đã tỉnh, cuối cùng thì nó đã có thể được nàng nhìn thấy.
Trong phòng An Y phu nhân vừa đỡ Yên nhi ngồi dậy, nàng vui đến rơi cả nước mắt.
Vẫn còn yếu Yên nhi chỉ có thể mỉm cười nhìn những người đã mong mỏi chờ đợi mình. Nhìn thấy An Y phu nhân nàng hiểu mình đang ở đâu.
Giọng nói ấy ấm áp quá, mỗi ngày nàng đều được nghe, nàng chưa từng có cảm giác lạnh lẽo vì mỗi đêm đều có Khắc nhi bên cạnh, ôm nàng và vỗ về.
Mọi người ra ngoài để lại không gian cho hai người họ, ai nấy cũng đều cảm động. Cuối cùng thiên gia gia cũng đã động tâm.
Có gì đó ẩm ướt sau lưng áo, nàng biết là nước mắt của nó.
Đêm đó An Bình gia trang nhộn nhịp hẳn lên, mọi người ai nấy đều vui mừng, từ nay gia trang thật sự đã có thiếu phu nhân, và thiếu chủ sẽ không phải ưu phiền nữa.
Nó hôn lên khắp gương mặt của nàng và càng ôm siết chặt hơn.
Những lời ngọt ngào như thế là của cặp phu thê trẻ này, hứa hẹn tương lai tươi sáng lạn phía trước.
Sau khi Yên nhi khỏe hơn An Tinh trưởng môn đã ra mắt cháu dâu của mình cho toàn thể mọi người biết, ngài rất tự hào khi có Yên nhi là người của An Bình gia trang. Cũng từ lúc hồi phục Yên nhi bắt tay vào giúp Khắc nhi xây dựng An Bình gia trang. Nàng vốn giỏi chữ, lại thông binh pháp và võ học nên các lớp học được nàng dạy rất giỏi, nàng truyền thụ những gì mình biết lại cho những lão sư. Nàng đã để ý thấy một lão sư vẫn còn rất trẻ là Thục Yên, nhưng nàng ấy cũng đã rời khỏi. Nàng có nghe mọi người bàn tán Thục Yên vốn rất thích Khắc ca của nàng, trong thời gian nàng hôn mê nàng ấy luôn chăm sóc cho nó. Có chút ghen tuông nhưng nàng lại cảm thấy trách bản thân mình hơn, phận thê tử lại không làm tròn.
Nó biết điều này nhưng nếu để Yên nhi theo cùng thì rất nguy hiểm.
Giật lấy túi hành lý từ tay Khắc nhi, Yên nhi tức giận.
Khắc nhi ngạc nhiên trước hành động quá khích của nương tử.
Càng lúc càng căng thẳng hơn, mọi người liền nháy mắt với nhau.
Nó vội chào hỏi rồi chạy theo.
Nó vội vàng chạy theo.
Yên nhi phì cười.
Nó hất mặt rồi cho ngựa chạy đi, nói không muốn nàng theo chứ thật tâm lòng nó muốn lắm. Có nàng bên cạnh nó mới thật sự cảm thấy an tâm.
Cho dù nó có đi đâu thì nàng cũng quyết chí theo cùng.
Suốt chặng đường cả hai cứ đùa giỡn, nghịch ngợm, nhưng cả hai không dám xao lãng việc. Vui đùa thì vui đùa nhưng vẫn nhanh chóng phi ngựa để đến Cửu Chân bang. Phía dưới chân núi đã thấy có rất nhiều người lạ mặt, Khắc nhi không thể đường hoàng đi vào đành cùng Yên nhi lén lút trà trộm. Sư phụ của nó đã mất, nó chỉ thắp được cho ngài nén nhang thì đã ra biên cương và không trở lại cho đến bây giờ. Chức vị trưởng môn Song Lăng đang nắm giữ. Huynh ấy và Song Ái cũng đã thành thân, có nội chiến huynh ấy cầu cứu nó, nó phải ra mặt để giúp thôi. Vào một căn phòng gần phòng đại sảnh nó và Yên nhi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của những người lạ. Nó nhận ra một người đó là Song Côn, giờ nó đã biết Song Lăng cùng Song Ái đang gặp nguy hiểm. Đoán được Song Lăng sẽ bị giam ở đâu nó liền cùng Yên nhi đến đó. Còn Song Ái có lẽ khó mà có cơ hội để tìm ra. Vì Song Lăng đã liều mạng để cứu hai mẫu tử họ, tại sao lại có cảnh thê lương này kia chứ.
Nó chặt đứt song sắt rồi đỡ Song Lăng ra ngoài, Yên nhi đang canh giữ bên ngoài.
Nó quan sát xung quanh rồi chạy theo một con đường nhỏ nằm cạnh vách núi.
Cả hai cùng chạy thật nhanh để trốn sự truy đuổi của bọn chúng khi biết Song Lăng trốn thoát. Khắc nhi không ngờ Song Côn lại tàn nhẫn với đại sư huynh như thế, nó chỉ cầu mong Song Ái không sao.
Nó biết đại sư huynh đã yêu thầm Song Ái từ rất lâu, nay đã thành phu thê thì nhất định huynh ấy càng trân trọng nàng ấy hơn.
Dừng lại để Song Lăng tựa vào thân cây Khắc nhi cũng cố gắng lắng nghe, nhưng nó chẳng nghe được gì.
Khắc nhi đứng phía trên lo lắng, nhưng nó không thể bỏ mặc Song Lăng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)